Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2016

Ví Dụ Em Nói Yêu Anh - Tập 67(Phần B)

*Beginning Dreams.

Đứng sát phòng bảo vệ trong sân trường trống vắng, trong khi các khối các lớp đều tuân thủ tốt mọi khóa học cùng mớ kiến thức khó nhằn, ở đây có hai cậu học sinh cuối cấp đến quá muộn, cô Liên giám  thị liếc mắt qua cả hai, tự dưng nhớ cái thời gian vi phạm gần nhất cách đây khá lâu, hôm nay lại được bắt được sự tái vi phạm này không khiến cô Liên coi đây là chuyện ôn lại kỉ niệm hơn là bắt phạt.

Tuy nhiên thật kì lạ, hai đứa có hai tâm trạng khác nhau, một là cười tươi không sợ sệt, một là ủ rũ mắt không hồn phách.
Giám thị soi mắt kính vào gương mặt nhợt nhạt của Hoàng Anh, cậu im ỉm không thanh minh cho chuyện vi phạm nội quy được thuộc lòng này, từ cổng trường đón người thứ ba đi học muộn,
Cô giám thị rời mắt đi để xem trường này đón thêm ai nữa, cặp mắt nghiêm khắc của cô dâng ngạc nhiên nhìn cậu học sinh thứ ba của lớp 12a1, cậu học sinh này không đeo một chiếc cặp sách nào.
Trung Kiên ngồi trên xe không cảm xúc trông bóng dáng ai tự chủ động cúi gằm giống người có tội, Vũ Quốc Hùng đột ngột thay sắc mặt sang nghiêm túc chào thằng bạn thân.
"Cậu đi cất xe rồi quay lại vị trí này cho tôi."
Không lời, Trung Kiên vặn tay ga chạy vào trong gửi xe, Hoàng Anh nghiêm chỉnh tâm trạng đối mặt với Trung Kiên như một người bạn không có niềm vui nào dở dang.
Vũ Quốc Hùng nhìn chằm chằm người biểu hiện e sợ, đến nỗi cặp chân mày của Vũ Quốc Hùng sắp va vào nhau.
Căn đúng lúc Trung Kiên đi ra, Vũ Quốc Hùng mạnh bạo liều mạng nắm lấy tay Hoàng Anh rất chặt nhưng không đau, Hoàng Anh có cố rời tay nhưng cậu thấy có lẽ nếu người đang tiến gần kia thấy lại hay, lại thành.
Đối với đôi mắt của Hắn ghi rõ ràng hình ảnh bàn tay kia đang ung dung cho ai nắm, Hắn không biểu lộ bất kì cảm xúc là khó chịu, đứng thành hàng cạnh kẻ dối trá, hắn nhìn thẳng không dành 1/100 tầm nhìn cho người bên cạnh.
"Ba cậu rủ nhau đi muộn đây, lớp 12a1 tôi thấy rõ tinh thần đoàn kết, cùng tiến bộ cùng vi phạm nội quy cơ bản của nhà trường.
Ba cậu đứng yên đây đợi đến khi hết tiết mới được về lớp, lần sau đừng vi phạm nữa, lần sau còn vi phạm tôi sẽ không phạt nhẹ thế đâu."
Ban lệnh phạt nhẹ nhất tới ba cậu học sinh này, cô giám thị mỉm cười bỏ ̣đi, chỉ còn ba người bạn đứng đó không lời, không khí trong lành bỗng khó chịu không thành lời.
..........

Nửa tiếng chạy chậm chạp, số học sinh trong 12a1 mắt mũi đứa nào cũng bị tình trạng bội thực kiến thức, hành vi ngáp ngắn ngáp dài lan chuyền cả lớp.
Ngồi đánh cặp mắt thiếu ngủ ra ngoài cửa lớp, nhỏ lớp trưởng mụ mị nhìn thấy bộ ba huyền thoại lối theo nhau vào lớp,
Cả tập thể bàn tán nhau bằng ánh mắt, đến khi cả ba người ngồi vào vị trí những tiếng xì xầm nho nhỏ tăng dần cho tới lúc giảng viên vào mới tạm lắng xuống.

Giờ giải lao thuộc về hoạt động ở những CLB, trong suốt thời gian Hoàng Anh ngồi tại vị trí này, Chu An Duy bản tính soi mói muốn biết người bạn của mình đang trải qua chuyện gì mà tới cách cầm bút cũng không vững vàng.
Từ dãy ba, bàn đầu tiên đi xuống Vũ Quốc Hùng kéo ánh mắt mọi người theo bước chân mình, chỉ có Chu An Duy lẩn tránh đi.
Vũ Quốc Hùng tới cầu cạnh người úp mặt không rõ đang buồn tới đâu, 
"Này, cậu đang ngủ à?"
Cúi thấp hơi thở gần vành tai Hoàng Anh, bàn tay Vũ Quố́c Hùng vỗ nhẹ sau lưng cậu không mảy may người ngồi bàn phía trước là chủ nhân của nỗi buồn nhấn sâu trong tâm trí của Hoàng Anh.
Hoàng Anh dâng cái mặt nặng nề nhìn cái tên hỏi mình bằng cái giọng mật ngọt ấy, xem xem...sau khi làm điều vô bổ ấy có thiếu cặp mắt nhìn cậu không?
"Đi cùng tôi tới chỗ này."
Vũ Quốc Hùng cười xin xỏ , Chu An Duy ngồi nhìn đi hướng khác nhưng nghe câu chữ ai nói mà thấm đậm tình cảm, lòng tự bén lửa.
Hoàng Anh không cần ép bức cũng dễ dàng đi theo người có thể giúp cậu thôi đối mặt với người trước mắt, mã ngoài của Vũ Quốc Hùng lúc Hoàng Anh đứng lên nguyện ý đi hệt như vừa đắc cử ghế tổng thống.
Quay qua bàn nhỏ Bích gọi,
"Bích, đi thôi."
Là một vị khán giả đang xem chuyện thân thiết khó thường giữa hai người, Bích giật mình ba ngơ hỏi lại,
"Tôi cũng đi sao?"
Vũ Quốc Hùng gật đầu rồi quen tay không biết nơi đây có bao nhiêu con mắt nhìn thấy bàn tay tìm bàn tay, kéo đi như ở đằng sau là một đồng hoa và đàn hồ điệp bay theo từng tiếng đập của người con trai đang yêu không biết mệt mỏi.
Bích luống cuống không nhớ mình có liên quan gì, bị đám săn tin trong lớp giữ lại nài hỏi, 
Nhỏ lớp trưởng hô hò giữ bên hên xui liên quan,
"Hai thằng chơi lại với nhau rồi sao? Trời ơi, sao không báo cho bọn tui chung vui chứ..."
"Tao còn tưởng hai thằng hết cơ hội cứu vãn rồi."
"Ờ đấy, cũng tạo cứ hễ nhắc tên đứa kia thì y như rằng đứa còn lại không muốn can dự, lại còn chuyên tạo chuyện hành hạ nhau."
Bích đứng chịu trận mấy phút, chính cô cũng không hiểu mối quan hệ bạn bè tự nhiên tốt đẹp trở lại ấy là do đâu, phân lẽ lớp này nên để mình tỉm hiểu,
"Thôi náo loạn đi, tui cũng có biết mô tê gì đâu, giờ mọi người để tôi đi theo hai đứa nó rồi tôi tìm hiểu xem còn nói cho mọi người chứ."
Nghe nhỏ Bích nói chí lý, đám đông tụ tập tự dàn đường ra theo lệnh thả của nhỏ lớp trưởng, đường rộng mở nhỏ Bích cứ thế mà đi, có điều không biết hai tên kia đi lối nào.
"Ê Duy! Đi đâu vậy?"
Trong khi đa số hướng mắt nhìn theo hướng đường Bích chọn đi, thì mập Kiều Anh lại bắt được Chu An Duy tính dùng cửa sau, tuy nhiên câu hỏi của cô...Chu An Duy không thể tiếp thu vào lúc này.
Kiều Anh chu miệng thu câu hỏi lại.
..........

Khu tổ hợp bữa nay vắng vẻ, có lẽ ai cũng bận hết, ai cũng chậm chạp ghi lại những khoảnh khắc lưu giữ trong chiếc đồng phục gắn tên ngôi trường.
Ở khu vực lối đi vỏn vẹn thấy bóng dáng của mấy học sinh khóa dưới, vậy mà có hai đàn anh, hai gương mặt ai ai trong trường cũng nhớ tên nhớ mặt lại sánh bước đi qua nơi ảm ̣đảm.
Vũ Quốc Hùng ánh dương trên khuôn miệng rủng rỉnh cười, dẫn người chịu đi theo người không biết gì về lối đi của trường này, là một ông chú trẻ tuổi.
Mắt không nhin đường, chỉ đi theo tiếng chân của người đi trước, khi cả thân thể đi vào một nơi toàn tiếng háo hức, đôi mắt buồn không biết nhìn ai phải ngẩng lên xem nơi đây là đâu.
Hóa ra nơi người giả mạo ông chú dắt cậu tới là câu lạc bộ âm nhạc, tự nhiên cái CLB chiếm số đông là nữ sinh lại được thấy cùng lúc hai người nổi tiếng trong trường, đích giác xốn xang thế nào,
Tuy nhiên đa số lại trọng sự xuất hiện của kẻ không có tài cán gì hơn là ngoại hình bảnh bao của Hoàng Tử, có lẽ họ nhìn đã đủ mấy hôm nay rồi,
"CLB mình có phúc thật rồi. Một lúc thu hút được hai người này."
"Tôi bị lọt hố đại sứ hòa bình rồi bà ơi, sao người gì ngắm qua thì không sao nhưng hễ nhìn quá nhiều sẽ bị nghiền ấy."
"Đánh tôi tỉnh đi bà, không lẽ sắp tới còn có thêm Trung Kiên nữa...nghĩ thôi cũng đủ mất máu."
Ngoài tiếng bàn tán rộn ràng, có còn cả tiếng hét to nhỏ của các hội viên đi từ bên ngoài vào và không nghĩ đón trước cửa là hai nhân vật hẳn gây ra tiếng rung rinh ấy.
Thấy tình hình không cần xin phép ai, Vũ Quốc Hùng cười tỉnh cúi xuống nói với đôi tai của Hoàng Anh bằng chất giọng đầm ấm,
"Tôi và em phải tự mình vào trong phòng thu thôi! Cứ theo tôi như em đang làm rất tốt, đi nào!"
Dứt lời trầm ấm, đôi tai chậm hiểu của cậu còn đang phân hoa hai bên nhưng người con trai ấy đã tự đi trước mở đường.
Tự giác hai gan bàn chân của cậu tự đi theo không vì gì hết, hai người băng băng qua ánh nhìn sát sao của số người ở đây, đến hồi hai người đó kết thúc bằng hai hình ảnh biến mất trong phòng bên.
Một vài nữ sinh tự nằm ra sàn giãy nảy vì bị sốc nhiệt thu hút, số còn lại người cười người rung động rõ ràng.
Cánh cửa đón một hội viên mới tạm sao nhãnh cảm xúc hỗn độn nơi đây, hội viên này là tay chân thân cận của hội trưởng chuyên đi vắng ở nơi đây,

Bích mặt ngơ như cây nấm dưới chân cây cổ thụ, và ở trên những tán lá thanh xuân lại đang bị phong thái lỗi lạc chọc đùa,
"Vũ Quốc Hùng và Nguyễn Hoàng Anh, hai tên ấy có tới đây không?"
Cái tật xưng hô quá tự nhiên không thận trọng không bỏ, may mắn không làm cho ai trong đây nghe mà phật lòng.
Tất thể cánh tay chỉ vào nơi dẫn tới phòng thu, Bích thở phù đoán đúng đường tiến của đôi bạn cùng tiến này, chân thẳng cánh đi vào phòng chứa thông tin cần điều tra.
..........
*CLB Âm nhạc-Phòng thu.

"Em ngồi đây đi."
Vào trong phòng thu, so đa với kẻ xưng hộ tùy tiện tốt hơn nên im lặng thì hơn, ngồi ghế hệt như khán giả bên cạnh những trang thiết bị rắc rối, Hoàng Anh ngồi thơ ra đó chờ tiếng cửa kia hồi hồn mắt,
"Tôi tới rồi đây!"
Bích cười toe toét chào hai thằng bạn mới lành, may mắn trong lúc học hành bối rối não lưu thông máu chậm, tới đây Bích mới nhớ ra mấy ngày trước tên Vũ Quốc Hùng chẳng hiểu sao nghe được nỗi lòng của nữ sinh trong trường, đã có lòng hảo cảm tới đây xin tham gia lễ hội âm nhạc năm nay.
Thành ra mới hay mình có bổn phận như nào, nhưng chưa biết ̣được điều Vũ Quốc Hùng muốn khi cậu ta thỏ thẻ với mình.
Bích quay qua nói nhỏ y như thằng bạn,
"Nhưng piano ở phòng tập, cậu thử coi khênh sao được vào đây!"
Hoàng Anh trông hai người bạn thì thầm to nhỏ trước mắt không tò mò, chỉ nhìn thoáng qua thấy Vũ Quốc Hùng đang gãi đầu cười, còn Bích thì lườm liếc đanh đá.

Một hồi sau, Hoàng Anh lại bị vận chuyển qua phòng tập piano thoáng mát hơn cái phòng thu màu trầm lặng ấy.
Vũ Quốc Hùng quyết định chơi dương cầm dù kĩ năng của cậu không thăng không tiến, Bích đứng ngoài không kì vọng nhiều, phím piano tạo một âm, hai âm, ba âm.
Rồi Vũ Quốc Hùng hát luôn bài hát mà được đồn đại đã hát dành tặng cho một cô gái may mắn nào đó, nhưng hôm nay lại trao thẳng ánh nhìn dồi dào tình cảm cho người thờ ơ.
Tiếng đàn vụng về lúc ấy bỗng xuôi tai, Hoàng Anh ngồi đó nghe ca từ dành cho mình, lòng tự hỏi mình phải đối xử ra sao với tên mặt dày này...đấu với người không biết mệt, không biết nề hà khó khăn thật chẳng dễ dàng.
Những lúc giận hờn vu vơ, ta đừng buông vội đôi tay.
Hãy ôm anh, ôm sau lưng, giữ chặt thế đấy !
Hãy nhớ những gì đã hứa, ta dành trọn đời cho nhau.
Được yêu em với riêng anh là hạnh phúc.
..........
*Lớp 12a1.

Giờ nghỉ ngơi lớp này lại ngâm trong căng thẳng, chuyện căng thẳng vì kì thi sắp tới đã đành là chuyện muôn thuở, nay lại vì cái người tên Kiên họ Nguyễn mà chẳng ai ung dung được.
Bởi từ đầu năm học hay những thằng biết Hắn lâu như Giang và Nam bí thư cũng chưa thấy một lần Hắn lại dành cả thời gian nghỉ ở lớp giống như hôm nay, sách không cặp không...giảng viên hỏi thì Hẳn dửng dưng trả lời như không có ai có thể khúc mắc chuyện hắn gây.
Chục cặp mắt nhìn bốn bề thần thái uy lực của Trung Kiên, thật buồn cho hắn làm sao, ra vẻ là đáng sợ làm chi để giờ trái tim Hắn bất ổn, chẳng ai biết Hắn đang cản đi hình ảnh của người chào hắn buổi sáng, Hắn mất một vật cưng rồi.
Trong lúc chờ Bích trở về, nhỏ lớp trưởng cầm quyển vở mắt giả vờ chú tâm ôn tập, nhưng thực chất nửa con ngươi đang tia tên ngang tàn nằm ngủ y như đây là hang rồng hang cọp.
Nhỏ đạp chân Mạnh, người yêu không bao giờ công khai, Mạnh chính vì bị nhỏ đe dọa ở lại nên không đi đâu ra đâu.
Mỗi việc thằng ôn Kiên ở trong lớp vào giờ này thôi mà làm cho phức tạp, ăn cú đạp nhẹ ấy cũng khiến Mạnh bực bội,
"Sao???"
"Ông thấy thần kỳ màu nhiệm không? Hết vụ tái hợp giữa Hùng và Hoàng Anh, rồi tới chuyện tên Kiên ngồi ngủ lì trên bàn."
"Thì làm sao? Kệ bọn nó."
"A!"
Cái mồm thái độ hại thân, thốt ra từ không thể với dân buôn chuyện,  Mạnh tiếp nhận ngay quyển vở in dấu nóc đầu, nhỏ lớp trưởng giật mình sợ tiếng mình tạo ra phá hoại giấc ngủ của hắn, thật tự nhiên mất tự nhiên vì Hắn.
..........
*CLB Âm Nhạc.

Đứng trước cửa câu lạc bộ âm nhạc, Chu An Duy càng đứng im càng mất bình tĩnh, bên trong đó hiện đang xảy ra chuyện gì? Chu An Duy muốn tận mắt trông coi hơn là tạo cho mình thời gian trùn chân, đi từ trong ra gặp Chu An Duy....một hội viên trong câu lạc bộ chạy ra theo cái vẫy thỉnh cầu từ kẻ chơi ngoa nói ngoa,
"Cậu làm ơn nói với Hoàng Anh qua câu lạc bộ báo trường gấp nhá."
"Cậu tên là gì để mình chuyển lời." nữ hội viên tin thật nên cũng hỏi kĩ càng.
Chu An Duy tự dưng muốn thay tên,
"Cứ nói mình tên Việt là được!"
Còn cách cũ rích này Chu An Duy cũng phải dùng, chờ cho nữ hội viên đi chuyển lời, Chu An Duy tạm thời đi tới câu lạc bộ báo trường chờ xem Hoàng Anh có biết đâu mới là nơi của nó.

Chạy qua các chị em thân thiết, nữ hội viên vào phòng tập piano dù vừa rồi Bích có ra ngoài dặn tạm thời không ai vào đây.
Ngay sau đó không phải nữ hội viên đó bị đuổi ra ngoài, mà là Hoàng Anh chạy đi khỏi sau khi nghe lời chuyển đến mang tên Việt.
Nữ hội viên phá đám xong chuyện đang suôn sẻ đã đi ra thứ hai, lại bên bạn cùng lớp cùng một CLB, cô bạn kéo ngồi xuống hỏi,
"Tên Chu An Duy đó nói gì với bà vậy?"
"Duy nào?"
"Cái tên chơi nổi ấy, vừa nói chuyện với bà bên ngoài thây.
Đừng nói yêu nhau nha, tên đó bị gay đấy!"
"Không, cậu ấy bảo tên Việt mà"

Trong căn phòng tập luyện, Vũ Quốc Hùng mặt đích thị bị mất mẻ cá lớn, Bích đứng chau mày nhìn cách Vũ Quốc Hùng tươi tỉnh thất thường rồi nhìn đi hướng khác, nghiêng đầu rồi lắc lắc quơ suy nghĩ dở người ấy rơi ra cái đầu sinh chuyện.
...........
*Mệnh lệnh bất tuân bất phục- Có nguyên do.

Quá trưa hết ca, Phước trong lúc thằng ranh đó còn trong trường đã ghé vào quán game chơi theo tiếng mới khó coi, bởi một khi say mê chơi Phước sẽ quên đi giờ giấc.
Về nhà của anh lớn, Phước cầm chìa khóa lắc lư tạo tiếng vào nhà, tưởng thằng bạn tí mới tới ai dè Phước thấy Hoan vẫn nằm chình ình một đống trên ghế.
Cái mặt chưa rửa úp vào mặt dựa của ghế, thằng này vốn đâu ham ngủ tới vậy, Phước lấy chuỗi chìa khoá đi tới lắc lắc sát một bên tai tạo âm thanh ghê rợn đối với người đang ngủ.
Nhăn nhó thức giấc sâu, Hoan hất vật thằng điên này đang cầm,
"Thằng dog chơi khôn vậy?"
Phước cười ném chìa khóa xe vào người Hoan, rồi trao đổi,
"Chiều mày đi xe tao đi, căn đi kiểu đéo gì về tới nơi mới hết xăng. Thánh nhọ."
Đêm qua hoàn thành việc thường ngày "anh lớn" bắt buộc thực hiện, đúng ra xe gần hết xăng nó phải là người biết mà đổ, chẳng hiểu lơ đãng làm sao về đây thì tắt máy, nếu có dốc ngược xe cũng chỉ nhỏ hai ba giọt.
Hoan đáng ra phải cười chính mình, đây im lặng như có việc khó phân hủy, vứt trả lại chìa khóa xe cho Phước, Hứng chìa khóa hoàn chủ, Phước hất cằm,
"Chảnh chó hả mày?"
Hoan hít thở sâu trở về tư thế ngủ như cũ, rồi đưa ra quyết định thiếu rất nhiều sáng suốt,
"Chiều nay tao không đi theo thằng đó nữa, cả sau này cũng vậy!"
Phước thấy thằng bạn ngủ nhiều quá nên gan phổi lớn phình theo, đi tới ngồi xuống ghế đơn thông suốt cho thằng quên mất trước đó đại ca đã tha tội như nào, giờ lại muốn trái chiều đi sai làn đường mà đại ca quy định,
"Mai thứ bảy ông Phúc về đấy, mày muốn chơi ngông thì đừng dại.
Biết là việc rảnh hơi này ngán ngẩm, thà theo con bé nào xinh xinh may ra còn có tí động lực.
Thôi ngồi dậy đi ông bạn."
Lời khuyên chân tình của Phước kèm cái vỗ vai kiểu anh em bạn hữu, tưởng Hoan sẽ biết suy xét nhưng không.
Hoan thẳng thừng tuyên bố,
"Ông Ph́úc ở đây bây giờ tao chết cũng không đi.
Mày thích thì đi, để tao ngủ, nói nữa ăn đạp đừng trách"
́
Cáu gắt rồi úp mặt ngủ là tình thế duy trì của Hoan, cậu ta đang cố gắng nhắm mắt ngủ để quên sạch những gì mình nhìn mình nghe tối qua đi.
Nó khiến Hoan phát giác lạnh người.
Phước cau miệng nhíu mắt đoán xem thằng ôn này đang gặp phải chuyện gì, chuyện gì mà cả cái danh Phan Thiên Phúc đối với nó cũng chỉ tựa một cái tên.
Một là tình duyên lục đục, hai là hôm qua có chuyện gì xảy ra, suy suy đoán đoán miệng dở thèm 
thuốc, vớ bao thuốc của thằng bạn trên bàn lấy một điếu trong đó, bật lửa vài lần...
Thả làn khói trắng, Phước cũng không rõ tại sao Phan Thiên Phúc quý mến thằng ranh đó như thế lại không gặp chuyện trò nhậu nhẹt xóa bỏ chuyện hiềm khích trước đây.
Những ngày thứ bảy chủ nhật về đây cũng không tới gặp thằng ranh đó, chỉ để Hoan và Phước đi túc trực rồi báo cáo chi tiết thu được để ông ấy ngồi cười ngầm ngầm một mình là hết ngày.
..........

Vũ Quốc Hùng giờ này còn lì mặt ở trên phòng người không thể làm hại tới tấm chân tình cắt vụn vẫn dễ dàng xếp lại như vẹn nguyên. Hoàng Anh trưa nay mới sắp xếp đồ đạc về vị trí cũ sau bao ngày đi xa không có kết quả, quần áo đầy đủ, vật dụng cá nhân không thiếu cái nào nhưng bên trong thiệt hại rất nặng nề.
Đặt bàn chải đánh răng về chiếc cốc nhựa thân thuộc trong phòng tắm, sao nhìn mãi chân dung của chiếc bàn chải dường như nó thấy chống trải.
Hoàng Anh ra ngoài không nhìn người đẹp trai ngời ngời đang nằm trên giường ung dung xem tài liệu ôn thi của cậu, 
Biết mang máng thông tin Hoàng Anh tính thi vào Học viện báo chí từ tên phím trong CLB Báo Trường.
Vũ Quốc Hùng chân vắt chữ ngũ, miệng hỏi mắt không nhìn người đang nhớ tới ai, đang để tâm tới mối duyên cố gượng phải đến,
"Em tính vào ngành báo sao? Vậy chúng ta không được cùng ngành cùng trường rồi."
"Về đi!" Hoàng Anh đứng dời rã thả lời đuổi khách làm cho Vũ Quốc Hùng nhận vào bất an nên ngoan ngoãn sửa ngay xưng hô,
"Cậu nói gì?"
"Ông ở đây cả tối qua tới giờ rồi. Ông không sợ người nhà ông lo nhưng tôi thấy sợ. 
Về đi, tôi cũng muốn một mình."
Tên họ Vũ này đã dành cho cậu quá nhiều thời gian và công sức, còn giúp cậu bớt cô độc, con đường đi tới bào mòn gan bàn chân ấy may có một ông chú đi cùng để bớt chán trường.
Giờ quanh co lẩn quẩn vẫn ở vạch xuất phát, người con trai này không oán trách cậu là may rồi, tất nhiên giọng đuổi sẽ không tàn nhẫn.
Vũ Quốc Hùng đứng dậy bỏ tài liệu của "khỉ con" về ngăn bàn, nghĩ cũng không nên cho Hoàng Anh nhìn mình nhiều quá sẽ không có nhớ nhung,
Nhưng rồi ánh mắt Vũ Quốc Hùng dành đủ 2 phút sao lưu gương mặt Hoàng Anh, rồi nháy một cái như đã tải xong hết,
"Chiều tôi tới đón cậu, đừng cố đi trước để tránh mặt tôi. 
Chúng ta hãy bắt đầu lại, tôi nghĩ thế là tốt nhất."
Để câu nói không bình thường được ấy rồi một bước bỏ đi thật nhanh để tránh lời phản đối của ai kia.
Cánh cửa đóng lại, Vũ Quốc Hùng đứng ngoài lo lắng tâm trạng hiện giờ của Hoàng Anh và tính cách ăn nói sao để khi về nhà sóng yên biển lặng với phu nhân Ngân Tiên.
...........
*Chung cư Green Star.

Cạnh bên từng vách tường có tiếng vun đắp của một người con gái, tiếng píp từ cửa kêu lên khi có người mở từ bên ngoài.
Mũi giầy của Hắn chưa khi nào đứng yên lâu tới thế mà không bước vào xem ai đang trong bếp, tại sao biểu cảm bất cần của Hắn lại tìm kiểm đôi giầy mất tích của ai ở trên kệ?
Tìm vật luôn bên chân của người dối trá Hắn, dùng đôi giầy ấy để tiếp cận Hắn, bất cập đầu hắn choáng váng không rõ nguyên nhân.
Úp vung lớn trên cái chảo đang rán ba chi tẩm̉ cho giảm bắn nổ, biết Hắn đã về nên cô mở ra cho mùi đồ ăn kéo Hắn tới nhìn lúc cô đẹp nhất nhưng có vật gì ngăn cản Hắn quá lâu.
Thành ra cô đậy vung lại, lau tay chạy ra xem, chẳng lẽ là tên trộm đã đi từ hôm qua nay quay lại để lấy thêm thứ gì sao?
Không, là người quý giá nhất đối với cô, Trung Kiên nâng đôi mắt băng lãnh chứa đầy rối bời, hôm nay Hắn giống như lặp lại ngày mưa như bão ấy, thân bại...
Có một người đã từng gân giọng nói người con gái đi từ trong bếp ra rằng...cô ấy chạy trốn hắn là hợp tình hợp lý, đáng ra Hắn không nên tin cái miệng gian dối đáng tin ấy.
Trung Kiên cởi giày rồi đi lướt qua người Hắn trước đây đã rất muốn gặp, giờ tựa như tấm bia cho Hắn làm tổn thương coi là hữu ý.
Cô bỏ qua sự thiếu nâng niu không chứng minh được gì, thay hắn đóng cửa lại cho chặt, tại sao Hắn cứ muốn mở hờ...hắn đợi chờ ai đi vào đây? Hắn tạo cơ hội cho ai vậy cô gái? Cô gái giả vờ không hiểu ý sâu xa này sao?
Cánh cửa đóng an toàn, Hương Thảo hít sâu đảo thân thể đi tới gần Hắn, Trung Kiên ngồi xuống chỗ ngồi chưa kịp cho người con gái có cơ hội mở lời,
"Anh bảo em trở về nhà anh đi. Đừng ương bướng giống!!!"
Hắn nói có rung âm ở từ so sánh rồi im lìm gương mặt tự tối sầm, Thảo giống ai được chứ? Sao cứ phải so sánh với người chẳng giống cô, giới tình không giống, mọi thứ không đồng nhất thì sao giống đây?
Hương Thảo cầm chừng ganh tỵ dâng lên, giọng điệu vui vẻ lạc quan,
"Này Trung Kiên! Căn hộ này anh đứng tên rồi, nhà anh đây chứ còn đâu nữa.
Cơm trưa em làm rồi đấy, rửa tay đi rồi vào bếp xem em làm gì cho anh."
Nói thật nhanh, cô đi vào bếp xắn tay xem thịt đã chín chưa, hai mặt miếng thịt săn vàng cô gắp miếng nhìn ra đĩa lót giấy thấm dầu, chờ một chút rồi cô lấy dao cắt từng miếng đồng đều bắt mắt.
"Cạch...Típ!"
Tiếng cánh cửa mở ra rồi đóng, con dao dừng lại vì người cầm bất lực, Thảo nhắm mắt lại tự nhiên thấy Hắn không biết trân trọng, tự dưng ghét Hắn lạ thường.́...ghét nhiều lắm.
..........

Ngồi thừ người trước bàn học, một mình nhốt một tâm hồn thất lạc không biết ở khúc cua nào.
Hoàng Anh bặc ngôn biết rằng không chỉ quên chiếc xe đạp là vật giá trị không thôi, cậu còn bỏ quên hai lọ nguyện ước là của cậu không phải của ai hết.
Tiếng gõ cửa, giọng bà Hiền bên ngoài cánh cửa tự nhiên khóa,
"Hoàng Anh trong đó hả con?"
Hoàng Anh trả lời dạ vâng, Bà Hiền đứng ngoài không hiểu sao con bà lại khóa chắc cửa thế này, còn cậu thanh niên tốt bụng kia đâu?
Bà không thấy giầy của thằng bé đó,
"Thằng Hùng về rồi hả con?"
"Vâng."

Thời gian nghỉ ngơi không có, bận thu xếp mọi thứ cuối cùng còn biết mình thiếu đồ, bàn tay giữ trong tay tấm thẻ tín dụng của Hắn.
Hoàng Anh cười hờ, lần này không cố tình muốn giữ vật này, chỉ là cậu vô tình đã làm tốt hơn hình tượng mà chủ nhân thật sự của căn hộ ấy gán ghép nên gấp rút không kịp trả Hắn thứ giờ chẳng còn chút giá trị để lợi dụng cũng như uy hiếp.
Bỏ thẻ vào cặp, Hoàng Anh đeo cặp xuống nhà, bước chân ra cửa chưa kịp đi giầy đã thấy một thanh niên làm nghề xe ôm thay cho cái nghề làm một ông chú diễn dở tệ,
Vũ Quốc Hùng không hối không gây huyên náo, cùng xe đứng yên đây để con Bảo bối vẫy đuôi gần 10 phút.
Hoang Anh đóng cửa đàng hoàng rồi xoa đầu tạm biệt chú chó tốt, rất biết canh nhà.
Mở cổng chào buồi chiều, Vũ Quốc Hùng không tiết chế cái nhìn yêu thương đối với Hoàng Anh, Hoàng Anh chú ý tới phương tiện Vũ Quốc Hùng đang ngồi không phải phương tiện của Vũ Quốc Hùng,
Mặc cho Hoàng Anh không hỏi, Vũ Quốc Hùng tự khai rất đáng để tin cậy,
"Xe của thằng Việt đấy. Lên đi!"
Chút quan tâm chuyện này, Vũ Quốc Hùng đang nhắc tới Việt trong CLB của cậu sao?
Hai người này kết giao từ khi nào?
Hoàng Anh ngồi lên phía sau không câu hỏi dù sẽ lột trần được tay chân bên cạnh cậu mỗi ngày, tay chân cho ban ngày khi không làm một ông chú nữa vẫn giúp Vũ Quốc Hùng biết người chiếm trọn sự quan tâm này đang làm g̀ì, tâm trạng vui hay không vui.
Xe từ ngõ nhỏ ra chợ rồi với tài nghề lái xe của Vũ Quốc Hùng không mất nhiều thời gian ra đường chính, Hoàng Anh đặt con mắt đượm buồn vào tấm lưng này, cậu biết trưa hôm nay người con trai này không về nhà, chuyện gì đang xảy ra dường như cậu cảm giác được.
..........
*Nhà họ Vũ.

Ngoài sân người con thứ của Vũ Bạch Lâm hồi lại 10 năm tuổi thọ, bởi ngay lúc ra ngoài bắt gặp đúng lúc anh trai yêu quý của mình chuẩn bị mở cổng vào nhà.
Dù chưa kịp hỏi han anh trai mình nhưng Ngân Trang trực tiếp ra hiệu cho anh mình lánh đi thêm một thời gian nữa, Vũ Quốc Hùng không rõ trong đó có chuyện gì diễn ra nhưng tin tưởng cô em gái nên đã bỏ đi ngay sau đó.
Bỏ vào nơi có chủ ý mới từ phu nhân của Vũ Bạch Lâm, tức mẹ cô.
Vị trí nơi đón khách có một người con gái đang ngồi cùng bàn với phu nhân, được bà Ngân Tiên tặng rất nhiều cái nhìn trìu mến, đối với bà từ đầu đến chót thì chỉ có con bé này là sự lựa chọn an toàn cho thằng con trai mất tích từ hôm qua.
Nhận cuộc gọi mời tới đây từ phu nhân, Dương Ngọc Thư góp mặt ở đây với tâm lý thoải mái, cười cười nói nói, tay bắt mặt mừng với phu nhân từ khi tới đây.
Từ ngoài vào, Ngân Trang yên ắng đi vào trở lại ví trí ngồi cạnh Ngọc Thư, nhãn quan chăm chăm nhìn xuống đĩa xoài và bánh ngọt trên bàn không nhìn đi đâu khác.
Suy cho cùng nếu không bị sự tích cực nhất thời của con bé họ Triệu ấy làm mê muội thì Bà đã chỉ chấm con bé Thư này, nhấp môi ly nước cam, Bà Tiên mở lời tạo điều kiện thuận lợi cho Ngọc Thư,
"Từ nãy giờ nghe lời bác kể chắc con đã hiểu gần hết. Bác là người nắm rõ mối quan hệ có giữ gìn bao nhiêu cũng không bền ấy sớm như vầy.
Thằng con bác giờ rất cần tới con, bằng mọi giá con phải dẹp lòng tự tôn để đến bên xoa dịu nó và hàn gán mối lương duyên của hai đứa!
Hiểu chưa con của ta?"
Trước lời tin tưởng của phu nhân Ngân Tiên, Ngọc Thư cười nhẹ chưa nhất chí rằng mình sẽ thực hiện được trọn vẹn ý bà.

Quãng thời gian hàn nguyên nói chuyện kết thúc, Ngân Trang là người tiễn Ngọc Thư ra ngoài cổng, cô trực tiếp hỏi ý mở đóng từ Thư,
"Chị tính sao về chuyện mẹ em tác cầu? Trong suốt cuộc trò chuyện em không thấy chị đồng ý hay không."
"Chị không biết nữa, tùy anh em thôi. Còn chị không nhất thiết cầu mong ngày tái hợp."
..........

Buổi chiều lớp học thiếu vắng một người, người đó có thể làm đại đa số học sinh trong trường e d̀è nhưng người đó lại khiến một người lao công tổn chí dù chăng đến giờ phút này đã loại bỏ nhớ thương, đổi lại chỉ là cách quan tâm đơn thuần thôi.
Chiều tan tầm nhộn nhịp, Hoàng Anh tự giác nhờ Vũ Quốc Hùng đưa về dù không cần phải nhờ vả khách sáo như vậy.
̣̉Chạy xe chậm chậm trên con xe số, Hoàng Anh thoang thoảng buồn nhìn dòng phố chạ̣y ngược đường với cậu, mỗi lần muốn nhìn lại phải ngoái đầu lại nhìn nó khuất mờ.
Vũ Quốc Hùng lịch sự không chạm vào khoảng không trầm lặng của người phía sau, yên tĩnh cả hai người ngoài phố đông, mấy chốc đã về tới địa điểm trong con ngõ nhỏ.
Hoàng Anh đứng xuống mặt đất không quay đi mà hướng về Vũ Quốc Hùng, khiến cho chiếc xe số giả vờ chết máy đứng yên đó,
Ngó nghiêng hai má sưng sưng nóng nóng, Vũ Quốc Hùng đoán Hoàng Anh đã bị ốm nên mới nhìn cậu ta với đôi mắt lưỡng lự,
"Đợi đến hết năm nay được không?"
"Hử?"
Câu hỏi trên cao rơi xuống, Vũ Quốc Hùng chẳng biết được là bổng lộc hay án phạt, chẳng lẽ tua lại thời gian trên đường về Hoàng Anh có đề cập tới chuyện gì liên ứng với câu hỏi về thời gian chờ đợi?
Người con trai còn ngẩn ngơ kia còn không rõ sau này sẽ không bao giờ gặp lại được kẻ nhẫn tâm này nữa, Hoàng Anh muốn sửa chữa lại sai lầm ngốc nghếch ấy bằng thời gian chạy xuôi theo quyển lịch,
"Để tôi thời gian tập trở về lại lịch sống trước đây và thực hiện giấc mơ hiện thực của mình.
Rồi khi đó hãy tính tới chuyện của chúng ta!!!"
Người luôn tránh né định mệnh xưa giờ lại muốn đề bạc tới nó, đương nhiên Vũ Quốc Hùng tim đập như đấm lộn thằng ất ơ nào đó, người con trai tràn đầy kiên nhẫn nói một câu thách thức giới hạn, nhăng cuội nhưng thật lòng,
"100 năm anh còn đợi em được. Em biết người nào yêu em hơn cả mẹ và em gái anh không? Bí mật nhé.
Anh sẽ chờ nhưng đừng cho ai ân điển đó ngoài anh, hứa chứ."
Vũ Quốc Hùng chốt lời giơ ngón út ra làm trò móc nghéo từ thuở nào, điều thân thương nhắng nhít từ một người con trai liều mang tới bên cậu, làm cho Hoàng Anh vừa cười vừa chảy một giọt nước mắt trong tim.

Anh biết mình đang đi theo ai không?
Người bị tử thần gọi mời...
Anh biết mình sẽ ra sao không?
Như ngọn lửa, như mùi thuốc nổ tanh mùi máu...
Nhân danh Thánh Thần ơi.
Xin ngài cứu rỗi số phận người con trai có định mệnh xui xẻo này.
...........

Trời tối không sao, bầu trời nhu nhược kia không tỏ ánh sáng trước màn đêm lớn dần, còn thân bóng của cô gái trong căn hộ mình cô đang suy yếu.
Cuộc gọi đi trên màn hình điện thoại đã lên tới con số 76, Hương Thảo run tay không hay mình đang làm gì nữa, đang mất trí với căn hộ này.
Cô cảm thấy bất an như một người thừa thãi đang cố phục hồi hình ảnh của mình trong căn hộ này, cô vực đứng dậy lấy ly nước uống, trong bếp đồ ăn cô nấu vẫn y nguyên nhưng đã nguội từ rất lâu.
Hành động lạ thường, cô gái này thay bằng lấy nước trong máy lọc lại lấy thẳng ở vòi máy uống.
Kịp nhận ra cô buông chiếc ly thủy tinh cuối cùng còn tồn tại được sau tối qua, thủy tinh vỡ nước lênh ra sàn.
Cô lúng túng lấy chổi quét bỏ vào thùng rác, rồi hồi tĩnh trở về chiếc ghế sô pha ngồi yên đó chờ Hắn, không động gì đến thứ gì nữa.
...........
Chối bỏ sự ghét bỏ khu chợ này để tới nhà người có lòng tham lớn hơn cả Chu An Duy, vào trong con ngõ nhỏ mà tình bạn trước kia hay lăn bánh xe đạp tới.
Chu An Duy đi thêm vài trăm mét đã đứng trước nơi chứa tên tội đồ bất dung, nửa miệng cười ngóng chờ xem tình bạn nửa vời này cho Chu An Duy biết nhưng gì.
Chu An Duy tự động mở then chốt cổng đi vào, tiếng con chó quen quen lạ lạ gâu gâu bên tai vui mừng quắng quýt.
Con Bảo Bối như muốn giật bung gốc dây xích để tới bên người chủ của nó, Chu An Duy lại chẳng mấy để tâm hay xuýt xoa, đứng cách xa không để ý thứ vứt đi.
Bà Hiền nghe tiếng cổng mở cùng tiếng Bảo bối sủa rất to, đi ra nghe giọng chào lịch sự của Chu An Duy,
"Chào bác. Đến chơi đột xuất thế này thật là ngại, Hoàng Anh có trong nhà không bác?"
"Hoàng Anh nó riếc đóng quân trên phòng, cháu lên xem hộ bác xem nó làm sao."
Bà Hiền đã quen với việc trịnh trọng này của thằng bé thích rách việc đươm trò, nhờ đứa bạn thân của con mình lên tìm hiểu cách nó tù túng với bản thân, cơm không ăn được nhiều, mặt mày ủ rũ nhìn hệt như người vướng tâm bênh.
"Dạ vâng. Cháu xin phép lên thăm bạn ấy."
Chu An Duy cố tỏa ra phong thái quý tộc, cúi đầu tay còn đặt lên ngực rồi mới nhẹ nhàng bước lên không tạo tiếng.

"Giờ cậu sẽ ở đây hả? Nếu muốn có thể đến nhà của mình, đừng thấy bất tiện hộ diện tích rộng lớn ấy giúp mình.
Bạn bè mà, ở gần cũng vui lây...có chuyện gì còn chia sẻ."
Nhấp nhô đôi lông mày cao thấp, biết được tình hình không mấy tốt đẹp của bạn thân, lớn rồi còn về đây làm mẹ mình lo đúng là không nên sinh ra trên đời.
Tự nhiên khiến cho Chu An Duy có nhã ý thật sự muốn Hoàng Anh sang ở chung để dễ dàng kiểm soát.
Hoàng Anh từ chối khéo trước tấm lòng của bạn, từ đầu cậu nên ở đây không cố mạo hiểm vào bất kì nơi đâu, 
Vậy là không muốn ở cùng Chu An Duy này rồi, thôi vậy, Chu An Duy đứng dậy cầm nước cam ép trong chai nhựa chưa mở nắp nằm thẳng đứng trên bàn, chuyền sang tay trái rồi chuyền sang tay phải,
"Hùng với bồ chơi lại với nhau rồi đó hả? Có biết chuyện hai người thân thiết gai mắt với cả lớp thế nào không? Haha"
Hoàng Anh nhìn thứ Chu An Duy đang nghịch chuyền trên tay, thở dài không lộ liễu gật đầu thừa nhận không thêm lời.
Cắn răng kìm hãm phẫn lộ, sao giờ Chu An Duy thấy mọi góc mặt của Hoàng Anh thật đáng đay nghiến, bóp chặt chai nước,
"Bồ làm tui vui mừng cho bồ suýt khóc đó, mà không biết nên vui có đúng hay nên buồn đây..."
..........
*Nhà họ Vũ.

Tám giờ tối thiếu gia gia tộc họ Vũ mới chịu có mặt ở nhà với vẻ mặt hết sức bình thường, không cho thấy tâm trạng của kẻ kém cỏi bị bỏ rơi, giống một thằng con yêu đương nhăng cuội làm nhọc lòng cha mẹ hơn.
Bà Ngân Tiên đứng yên chắn trước lối ra vào, chiều cao đã hơn mẹ mình xa vậy mà không chính chắn chọn lựa người cho tốt,
"Đứng ngoài này 45 phút để kết nối mọi chuyện rùng beng anh tạo lên cho cái nhà này rồi mới tính chuyện bước vào. Bắt đầu bấm thời gian."
Tay bấm đồng hồ chạy giây trong điện thoại, Bà Ngân Tiên lập tức đóng cửa lớn khóa chốt để thằng con của tên vô trách nhiệm Bạch Lâm Ma xám hối bên ngoài.
Ngồi ghế dưỡng sức, bà thở bốc khói, thành tâm mong muốn ngay lúc này một trận mưa có mặt lúc này để xua đuổi gột rửa hết rắc rối xảy ra cho cái nhà này và quản giáo lại con trai bà.
Bên ngoài, Vũ Quốc Hùng to đầu rồi vẫn bị nhận cách phạt dành cho học sinh tiểu học này, gãi đầu cười bảnh, phu nhân đã muốn vậy thì tên đàn em này bất kính chi bằng tuân lệnh đứng ngoài này tính chuyện năm sau sẽ giới thiệu một người cực khổ lắm mới chịu yêu một tên đàn em nhỏ bé này,
"Anh Hùng!"
Tiếng cô em gái vang trên cao, Vũ Quốc Hùng đi lùi ra ngoài sân ngước nhìn lên, nơi ban công em gái mình đứng, nó cậy anh nó bị mẹ ghét bỏ nên vào thẳng phòng anh trai không cần xin phép,
"Cho phép nói."
Bộ mặt Vũ Quốc Hùng không giảm quyền huynh thế phụ, Ngân Trang mang tới một tin tốt cho tình thế của anh trai cô,
"Lát ngài Lâm sẽ về đây, hẳn nào cũng cứu được màn thua trông thấy."
Nhoen miệng nghe tin có ích, Vũ Quốc Hùng cho ngón trỏ ngón cái cạ vào nhau kêu một tiếng, đúng cô em gái mang anh trai tin tốt.
"Nhớ kể em nghe mọi chuyện đó nha, thôi em xuống nhà kéo giãn cơn nóng giận của mẹ đây. 
Ráng đứng ngoài chút."
Cái đầu xõa tóc nhô nhô như tiểu yêu tinh ấy biến mất, Vũ Quốc Hùng móc túi quần trước bao thuốc và bật lửa chuẩn bị lễ mọn chào đón đại ca chung một họ.

Chiếc xe sang đen bóng không vết bẩn đỗ trước cổng biệt thự gia tộc họ Vũ, Vũ Bạch Lâm mang cặp kính uy nghi bước ra ngoài, người đàn ông tuổi trung niên vẫn giữ một nửa hình ảnh phong độ của 10 năm trước.
Ông Vũ Bạch Lâm tự mở cổng lớn, người đón ông không phải đứa con gái không có chút bản tính tiểu thư mà là thằng đàn em gây ra chuyện tày trời, nguyên nhân làm ông tức tốc từ tỉnh về đây.
Vũ Quốc Hùng chào bố mình bằng kiểu chào trong quân ngũ rồi mời thuốc như cùng một chiến tuyến, Vũ Bạch Lâm ông là người rất ít khi hút thuốc nhưng lần này đã nhận lời giúp thằng đàn em chọc giận phu nhân của mình, còn làm rạn nứt mối quan hệ đang hình thành giữa ông và Triệu Gia Khải.
Cũng cho là gan lớn mạng lớn, hút điếu thuốc nhìn cánh cửa nhà đóng chặt ông đủ hiểu sự tình không dễ dàng đối phó, trừ khi lão già này quay lại 15 năm trước thì may ra dễ xử,
Hút vài hơi, phần đưa cho thằng con, mũi giầy tây tiến tới cánh cửa, gõ tạo vài tiếng cùng giọng nói chuẩn mực quý ông,
"Phu nhân! Phu nhân!"
Ngồi bóc dang dở vỏ quýt Australia màu vàng rực, tạm ngừng để nghe tiếng người chồng vô trách nhiệm của mình, cuối cùng cũng chịu vác mặt về đây.
Bà Ngân Tiên rời ghế đi ra mở cửa xem lại khuôn mặt sắp quên tới nơi, dửng dưng nhìn tên đàn ông mang danh chồng bà, 
"Con dại cái mang đúng là bị vu oan mà. Nhờ ánh mắt nhìn người của ông mà khiến cho tôi không lo xuể việc biến chứng, di căn.
Giờ mới vác thân về, ông có biết đứa con trai quý hóa của ông bị con gái nhà người ta coi như món đồ sài chán rồi bỏ không?"
Vũ Bạch Lâm lâu mới có mặt bị ngay phu nhân oán trách, hạ cái danh hão bên ngoài thương trường, Vũ Bạch Lâm giở giọng châm ngọt không kém ngày cưa cẩm nàng Tiên,
"Con tôi không phải con bà sao?
Đừng giận này sang tôi nữa, cho con nó vào rồi chúng ta hỏi xem sự thể nông nỗi ra sao."̀
Hay cho câu con của chúng ta, Bà Ngân Tiên nhàm tai không màng, cầm điện thoại ̣đang đếm thời gian giọng đầy giá lạnh,
"Con chúng ta nên đợi chuyện không còn đình đám nữa thì ông mới ló mặt về.
Cứ cho ông muốn quản tôi không ngăn nhưng hầu như ông đã quen lông bông bên ngoài.
Giờ có khi vào trong nhà lại không quen, thằng con ông cũng đang đợi hình phạt 45 phút mới được vào, còn 20 phút nữa.
Tốt nhất hai bố con bên ngoài cho đủ thời gian rồi vào một thể để tôi đỡ phải mở cửa nhiều. Thế nhé!"
"Ơ Bà!"
Quay ngoắt đóng sầm cửa lại, khuôn mặt còn nửa phần anh tuấn không đủ khả năng dỗ ngọt người phụ nữ quyền lực nhất đêm nay.
Đứng trợ thủ đằng sau, Vũ Quốc Hùng cười chuyện đáng hổ thẹn của ngài Chủ tịch Vũ Bạch Lâm, người đang thực hiện những gói tài trợ lớn góp quỹ học bổng cho những tài năng trẻ ở các tỉnh làng nhỏ, mãi mới thu xếp thời gian lo chuyện con gái báo khẩn cầu cứu thì lại bị góp chung số phận với thằng con trai đang cười không giấu diếm.
Đúng là thời thế...
..........
*Sai Gon 

Sau cuộc họp đại hội cổ đông, chiếc ghế bà ̣đang lỗ lực giữ cho con trai độc nhất của mình đã vững chắc ngày càng kiên cố, nhờ thế mọi kẻ thù trước túc trực rình rập sự suy thoái của bà đều hết mực chỉnh ̣đốn kiên kị trực tiếp gây hấn.
Nhưng cái chuyện bà nặng lòng vẫn là từ quá khứ, chuyện quãng thời gian qua Trần Huỳnh Trung Hiếu không mặn mà đứa bạn thân mà bà đã tạo dựng để nó thôi lo chuyện không bao giờ xảy ra.
Chính ra bà nên thấy trút được âu lo nhưng bà vẫn không an tâm mà còn nhọc tâm suy đoán, suy xem có phải bà ̣đã thành công khiến bản tính hám của chia rẽ mối gắn kết từ xa ấy...hoặc đứa con có năng lực này đã phát hiện ra...nếu thế thì đúng gay lớn.
"Thưa bà chủ tịch. Bà Lưu Thu Cúc đang chờ bên ngoài ạ"
Giúp việc nhà tới thông báo khi nghe chuông cửa, Bà Ngọc Anh tạm gác nỗi niềm lan giải, chỉnh tru lại thần thái để đón người vợ của ông Lê Quang Dũng tức người con dâu bị bà lão khó ưa ấy ghét bỏ.̉
Bà Lưu Thu Cúc, người phụ nữ nhu mì vừa ̣được mời vào này là chủ nhân của chuỗi Spa trị liệu ở chủ yếu miền đất Nam này có tên la Cherry Blossom Clinic & Spa, thành đạt là vậy tuy nhiên lại bị mẹ chồng đay nghiến về chuyện trọng nam khinh nữ cũng khiến cho Bà Ngọc Anh cảm thông.
Hai người phụ nữ chào nhau trong mối quan hệ quen biết không chút xích mích, cả hai ngồi xuống khách sáo nhau từng tiếng, từng lời hỏi cũng như tách trà hoa cúc còn đầy.
Càng tìm hiểu sâu nhưng biết căn chừng, bà Ngọc Anh lại có cảm tình tốt với người đàn bà này, dù bà có nói phớ chuyện tham vọng của người mẹ chồng thì người đán bà này rất kín đáo, y như biết việc biết chuyện nhưng không có ảo vọng chen chân tham gia.
Suy cho kĩ, tính cho mai sau thì chuyện nối chắc quan hệ của hai bà mẹ là chỉ có lợi, bà Ngọc Anh mới nảy ý muốn kết thông gia với chính kẻ đe dọa mình, nếu cô con gái duy nhất của nhà bên đấy làm dâu của bà thì chẳng phải bà tha hồ xoay chuyển hướng đi chiều gió của nhà bên đấy sao.
Chưa kể nguồn lợi ích con trai bà đc nhận và còn đảm bảo an toan cho tương lai con bà, 
"Nghe nói tài nữ của bà đang theo ngành nghiên cứu mỹ phẩm sắc đẹp bên Hàn Quốc.
Chắc bà thấy rất vui khi con gái mình theo lĩnh vực bà đang thành công."
Bà Lưu Thu Cúc vuốt nhẹ mái tóc cười không ưng ý dù trong lòng ̣đúng thật rất hài lòng,
"Phu nhân xem coi nó có thành cử nhân hay thạc sĩ hay tiến sĩ cũng không được đem là niềm tự hào vì thân là con gái.
Thôi thì đành ủng hộ nó dù nó theo công việc gì miễn nó đam mê, chứ người làm mẹ như chúng ta ai cũng muốn điều tốt đẹp cho chúng.
Nên tôi rất ngưỡng mộ bà chủ tịch đây."
Bà Ngọc Anh cho vẻ đầy thấu hiểu, từ giọng bà gợi ý một chuyện đáng hoan nghênh vào tương lai,
"Phận phụ nữ không tránh được chuyện đó tôi hiểu.
Có câu phận bèo bọt hơn nhau ở tấm chồng.
Nếu đứa con gái tài giỏi của bà là một viên ngọc trai báu tận đáy biển thì cần một người chồng có đủ khả năng khai thác và đủ sức tìm ra giá trị đích đáng của nó!"
"Tôi không hiểu câu nói này lắm." Bà Lưu Thu Cúc chưa biết con gái mình đang là mục tiêu cũng như nút gỡ trong chuyện hai gia đình.
Bà Ngọc Anh cởi mở hơn về tâm ý, mỉm cười,
"Bà có nghĩ sau này hai chúng ta có cơ hội thành thông gia không?"
"Ý bà là!"
"Không phải ý của tôi.
Đó là ý của số phận! Nên không cần giục thời gian, hai bên gia đình chỉ việc ngấm ngầm dõi theo tương lai của chúng nó thôi!"

-------------------------------

2 nhận xét:

  1. Hoàng Anh mà chấp nhận Hùng là tớ vui lằm sao....ủng hộ hết mình

    Trả lờiXóa
  2. Merkur Gold Strike Safety Razor - FEBCASINO
    Merkur's www.jtmhub.com Gold casino-roll.com Strike Safety Razor, Merkur Platinum https://octcasino.com/ Edge Plated Finish, German, Gold-Plated, Satin Chrome Finish. Merkur 바카라 사이트 has a more aggressive https://febcasino.com/review/merit-casino/ looking,

    Trả lờiXóa