*Chung Cư Green Star.
Căn hộ, tỉnh dậy không chút bình thường.
Cơ thể ngủ đúng chỗ, thức dậy lại coi có uẩn khúc.
Xoay người đụng phải dị vật, Hoàng Anh lia mắt tới dị vật ấy, tăng đôi chút kích cỡ mắt ban đầu nhận dạng ra tay, chân, ngũ quan của ai mà đã in sâu vào tâm não.
Xích xích người ra, Hoàng Anh rời chăn không để ý những điều không bình thường, không lục lại trí nhớ xem hôm qua mình làm những gì trong khi đợi hắn.
"Hơơơơơ~~~"
Ngáp muốn bể cái miệng, gãi má nhăn mặt đứng dậy tiến thẳng vào vệ sinh, không hiểu sáng gặp thứ gì mà tự nhiên người muốn đào thải vào buổi sáng tinh mơ này.
Nằm nghiêng ngủ yên chí, sự yên chí của kẻ ngang tàn chỉ có thể có ở đây.
Tự dưng, chiếc chăn lướt qua cơ thể rắn rỏi, làm chính sự cảnh giác của Hắn gây Hắn tỉnh dậy bằng ánh nhìn đông cứng không tiết sắc.
Hắn trở người, ánh nhìn suy yếu trước người nghiêm túc gấp chăn vào,
"Trời đã lên tới nóc nhà rồi.
Hầy, cũng phải biết ý mà dậy chứ, còn không biết thay quần áo trước khi ngủ...chậc...ch ậc."
Nói bơ quơ đụng ai thì đụng, Hoàng Anh ôm chăn gối đi cất, Trung Kiên nhìn sau chỉ thấy cái lưng láu cá ấy ám chỉ Hắn.
Ôm chăn gối vào tủ, gương mặt ám muội đổi lại tiếng thở dài, khuất sâu tầm mắt ai.
Hoàng Anh không biết mình phải đối diện với Hắn ra sao, giữ bí mật ấy thật gượng gạo.
..........
"Anh đã nói rồi mà.
Hai cậu ta vừa đi cách đây 10 phút rồi, ngày nào đi hay về Hoàng Anh nó chẳng chào anh vài tiếng."
Có mặt trước căn hộ của mình nhưng Hương Thảo không thể vào trong, cô chỉ biết nghĩ theo hướng khả dĩ, khả dĩ là Hắn còn chưa thể hết lạnh nhạt, ẩn dấu sau nụ hôn bên trong thang máy ấy.
"Thảo! Chân em chảy máu!!!"
Lời khẩn báo của anh bảo vệ tòa chung cư đánh tỉnh, kéo mắt xuống nhìn cổ chân rướm máu từ lúc nào không hay.
Nhăn nhó cơ mặt, cô khuỵu xuống cảm nhận đau đớn.
..........
*Beginning Dreams.
Đảm nhiệm sự đùn đẩy từ các đồng nghiệp trong CLB, Hoàng Anh và Việt vội vàng chia nhau tới các CLB để liên minh cùng nhau tổ chức liên hoan âm nhạc của trường, vừa nâng tầm hoạt động giải trí đồng thời là bữa tiệc chia tay các học sinh khối 12.
Mở cửa, đi vào trụ sở hoạt động của CLB Âm nhạc một trong CLB quan trọng sẽ nằm lòng cốt ở Liên hoan âm nhạc lần này,
"Chào mọi người. Cho mình làm phiền đôi chút thời gian của mọi người."
"Ồồồồồ...ôiiiii i!!!"
Vừa ló mặt chào, số con gái trong CLB này ồ hết lên vì gặp phải người tráng mặt khắp ngóc ngách cả cái trường này,
"Hoàng Anh đó! Cậu ấy tới đây, đùa mị hả?"
"Trắng bóc luôn ấy. Chu choe đừng hỏi."
Thấy hơi khó tiếp nhận, Hoàng Anh cười đáp lễ những lời khen ấy, cúi đầu chào từng đơn vị người ở đây để sang phòng bên tìm con bạn.
Đứng dạy piano cho con nhỏ mẹ thiên hạ ở lớp 11, béo lại còn có tính tình bặm bụi mèo hoang, ngón tay thô kệch chạm từng phím đàn, vẻ mặt câng câng khiến cho Bích muốn thanh toán con mập này.
"Bà chị à. Tôi nghe thấy lần này hay hơn. Hình như tôi cảm được chiếc piano này rồi!"
Có chút mất thăng bằng với lời tự nhân xét quá khả quan ấy, nghĩ gì con mập này chơi đàn kiểu freestyle này cũng còn khá hơn tên Vũ Quốc Hùng, Bích hừm một tiếng quay mặt đi hướng cánh cửa thì thấy nó mở, hiện ra một khuôn mặt khá quả cảm vào đây chịu chung số phận.
"Hoàng Anh! Có công tư gì mà tới tận động này vậy? Không lẽ lớp mình có biến!"
Tiếng đàn piano ngắt rồi lặn tịt, nghệ sĩ chơi đàn thật sự hiểu cảm giác của Hoàn Anh, lấy nửa số giấy tờ trên tay đập vào trán con bạn,
"Biến cái gì! Tôi đang tìm Hội trưởng ở nơi này, bà biết bà ấy ở đâu không? Thỉnh bà ấy về hộ tôi."
Bích vuốt vuốt tóc mọc ở phần trán, oán móc một câu mới đi,
"Aigoo. Tưởng bạn bè ngó ngàng, ai biết đâu nó có công có việc mới tới đây.
Ngồi đây đợi chút, tôi đi tìm bà ấy.
Cái bà này, không biết ở xó nào rồi."
Khi "giáo viên" bỏ đi khỏi không gian bèo bọt này, nữ sinh béo dùng cái mặt ục ịch của mình săm soi từng cử động của Hoàng Anh, kể cả một sợi tóc yếu nhỡ rụng xuống vai áo cũng lọt vào tròng mắt nữ sinh ấy.
Biết con nhỏ này là ai, gương mặt tiêu biểu và là người cầm đầu đám fan của tên "tốt bụng". Lần này đụng mặt, Hoàng Anh không nghĩ con nhỏ này dám tính sổ mình nên rất ra vẻ bản thân thư thái.
Chu môi chạm đầu mũi, nữ sinh ấy hỏi không kính ngữ,
"Này!"
"Này!"
"Này!"
Hoàng Anh coi như cụp tai không nghe, nữ sinh kia hơi nóng tính,
"Này! Anh có nghe chút gì không hả?"
Bị chao đảo bởi quãng âm rộng, Hoàng Anh không chấp hậu bối thêm, quay mặt đối mặt, bắt trước cách giảng giáo của nhỏ Bích,
"Gì? Cô gọi tôi sao?
Đấy là cách ăn nói của các em gái nói chuyện với các anh chị lớp trên sao?
Chỉnh lại ngay trước khi tôi quy tội vô lễ cho cô."
Sử dụng bài bản cả ngôn ngữ cả biểu cảm hầm hố có tác dụng, nữ sinh kia hạ giọng chỉ vào cây đàn piano,
"Tôi hỏi xem anh có muốn tôi đàn cho nghe không? Tôi cần người ngoài nhận xét kinh nghiệm và tài năng của mình."
"Cứ tự nhiên. Tôi sao cũng được."
Chốt hạ câu đó trong chớp nhoáng, Hoàng Anh quay đi chỗ khác nén cái thở phù, tim có chút run run.
Nhưng khi tiếng đàn cất lên đó mới là lúc Hoàng Anh thấy cuộc đời đối xử thật tệ bạc với chính mình.
Chưa bao giờ, chưa bao giờ cậu căm thù âm nhạc đến thế, thế mà cô nữ sinh thô kệch kia vẫn miệt mài lướt phím mạnh mẽ.
"Được" tra tấn màng nhĩ, nữ Hội trưởng nơi đây và Bích vào trong làm âm thanh ồn ào ngắt đi vĩnh thu.
Hội trưởng thấy cậu, mặt tích cực hồ hởi,
"Lễ hội ấy Hiệu trưởng đồng ý phê duyệt rồi sao? Đúng không đó? Tôi rất kỳ vọng vào lần ghé thăm này từ cậu đó, đừng làm giai điệu trong trái tim tôi thất vọng."
Bàn công chuyện, tiếng nói của Hội trưởng nơi đây cũng như tiếng chim ri khó nghe, Hoàng Anh lắc mạnh hai đầu rồi mới đưa mẫu đề án tổ chức sự kiện ra,
"Đây là bản kế hoạch vẫn chưa hoàn chỉnh và cần chỉnh sửa.
Cậu xem coi nếu thấy phải bù trừ gì thì báo cho bên mình, còn số lượng màn biểu diễn cũng như thời lượng diễn ra Liên hoan âm nhạc lần này không thể tăng thêm.
Vì Hiệu trưởng của trường chỉ cho mức hạn thời gian có hạn."
Bích chúi mặt xem các bản kế hoạch cùng Hội trưởng, Hoàng Anh liếc sang nữ sinh có "thù hằn" với mình, nhân cơ hội nữ sinh đó chú ý bản đề án không đọc được đó, Hoàng Anh mới có gan trợn mắt hăm dọa rồi quay nhanh trở về hướng an toàn,
"Không thể thiếu tiết mục cùng với đàn piano của tôi rồi. À, có điều này không thể thiếu!"
Bích thốt lời đầy hứa hẹn, nữ Hội trưởng quay qua, "Điều gì?"
Hoàng Anh chăm chú nghe, Bích thay mặt đa số tâm hồn nữ sinh trong trường đề xuất một niềm ao ước,
"Chính là những tiết mục mà các mỹ nam trong trường tham gia. Mỹ nữ thì thiếu được chứ mỹ nam đẹp hơn hoa không thể thiếu trong lễ hội này đâu."
"Đúng rồi. Nguyễn Trung Kiên, tượng đài nhan sắc!" nữ Hội trưởng lộ bản chất mến mộ kẻ đáng sợ trong trường, nhưng khí phách ấy chưa bao giờ lỗi thời.
Bích gạt phăng cái tên vừa được nhắc,
"Thôi dẹp! Cả cái trường này có mời thầy bói cũng chẳng bói ra ai đủ dũng cảm mời mọc cái tên đó.
Tôi để cử Vũ Quốc Hùng!"
"Tán thành!"
Có một âm thanh truyền từ sau lưng Hoàng Anh rõ bạo, cả ba người chuyển mắt nhìn nữ sinh đang giơ tay cao như tòa cao ốc.
Bích biết ngay, nếu nói câu vừa rồi giữa sân trường chắc chắn hàng ngàn cánh tay như này sẽ giơ không kiểm soát số lượng.
..........
Giao thứ cần giao, Hoàng Anh xin phép rút lui để còn tới CLB khác cho kịp thời gian,
một lần nữa ra ngoài Hoàng Anh cúi đầu chào hội viên nơi đây muốn còng lưng.
Ra tới ngoài cửa, Hoàng Anh nhấc chân ý đi, từ sau có bàn tay kéo cậu trở người lại, là Bích!
Nhờ kinh nghiệm từ lần bầu cử người đi mời Vũ Quốc Hùng và Nguyễn Trung Kiên của cả lớp, Bích lần này giao việc cho Hoàng Anh,
"Tôi sao!?"
"Không ông thì còn ai vào đây.
Tưởng tượng ông Hùng tham gia thì chỉ cần tin ấy thôi là Liên hoan âm nhạc đã thành công mỹ mãn rồi.
Vả lại tôi không phải tự dưng không có căn cứ mà yêu cầu vậy đâu.
Tôi phát hiện ông Hùng có giọng hát ngọt ngào, ấm áp lại đầy chất tự sự.
Nếu mà tính số người được nghe giọng ông ấy chắc chỉ có Bích này với cô Triệu Cẩm Tú kia thôi.
Người đâu mà tu đủ phước thế, được hát tỏ tình vào ngày sinh nhật của ông ấy cơ chứ!"
"Mà ông biết chuyện đó chưa nhỉ?"
Nói một nồi nước lèo, bí mật "lãng mạn" này Bích không nhớ đã lỡ mồm cho bao nhiều người biết, nhưng có điều trùng lặp mỗi khi nghe bí mật này đa số như mất vía.
Lấy hiện chứng là Hoàng Anh giống hệt em gái của Vũ Quốc Hùng,
trên gương mặt tiêu tán hết mạch cảm xúc.
Chớp mi đôi ba lần, Hoàng Anh tự giác tránh việc làm phiền tới cuộc sống của người "tốt bụng" ấy,
"Mình chỉ phụ trách sơ bộ về chuyện này.
Cho ai tham dự là ý kiến của bản thân cậu ấy.
Cậu thử tới CLB Dance Studio nói mong muốn ấy với Hội trưởng ở đấy nhá, thôi mình phải đi đây.
Hẹn gặp ở lớp!"
"Ơ Này!"
Với giọng theo người tách biệt với chủ đề liên quan tới con người ấy, coi như nên chuyện hai người này không còn chơi với nhau đã được Bích chắc chắn.
"Hai người này tới mức trầm trọng vậy sao? Hừmmmm~"
..........
*Bệnh viện Paradise.
Buổi chiều...
Được gọi tới từ bệnh viện, bỏ tiết học nghề để tới đây, Lạc Hoa tới đúng số phòng rẻ mạc, mở nhẹ hé cửa phòng có bốn chiếc giường bệnh chật chội.
Xác định nơi cô ta đang hòa hợp, Lạc Hoa đóng cửa đi tới bộ phận tiếp đón ở sảnh xin giấy bút để ghi một dãy số, rồi đưa tờ giấy có chứa một tờ tiền mệnh giá cao ở sau đặt vào tay y tá,
"Chị có thể giúp tôi gọi cho người này và thông báo người thân của anh ta đang ở đây được không? Tôi đánh quên điện thoại ở nhà mất rồi.
Chị làm ơn nói rằng bệnh nhân Phạm Hương Thảo đang ở đây.
Phiền chị."
"Vâng."
Phòng bệnh kép, Hương Thảo đã quá coi thường vết thương được Hắn chăm lo cẩn thân này, để tới bây giờ cô vẫn phải nằm viện.
Cổ chân thì đã được trang trí thêm băng vải y tế, mím môi co đầu gối để xem cổ chân còn đau không, và hiển nhiên một lần nữa cô phải rít hàng môi lại.
Mở cửa đẩy xe lăn vào, Lạc Hoa sải bước gần hơn, Hương Thảo thấy tiếng bánh xe dồn tới sát tai liền ngẩng góc hàm thon gọn lên, cười phờ phạc điểm mặt Lạc Hoa.
Rồi mắt tìm tới chiếc xe lăn cho người tàn tật mà Lạc Hoa đưa tới, đằng sau còn có hai nữ y tá,
Lạc Hoa tất nhiên lý giải cho ánh mắt tò mò kia,
"Mình đã yêu cầu chuyển cậu sang phòng đơn. Sẽ đỡ hơn phần nào với chỗ chật chội không phù hợp này."
Nghe ý tốt ấy, Hương Thảo thấy hơi khoa trương,
"Mình chỉ bị thương nhẹ thôi. Cuối chiều chắc sẽ ra viện sớm, chuyển sang phòng đơn có hơi quá."
"Không quá đâu, cứ nghe theo mình đi. Có bao giờ mình làm quá mọi chuyện với cậu đâu. Ngồi lên đi!"
...........
*Beginning Dreams.
Trong lớp.
Giảng viên vẫn còn đứng trên bục giảng, thế mà chỉ vì cuộc gọi rung rung mà Hắn ngang nhiên nghe máy, rồi ngang nhiên xin ra ngoài không rõ đầu đuôi.
Giảng viên ú ớ vài từ phải thu lại do bất lực với đôi chân của Hắn, đám nam sinh nữ sinh bàn luận nhỏ rồi cũng dừng lại ở đó khi giảng viên tiếp tục truyền giảng phân tích những điều cần thiết cho kỳ thi cận kề.
Hoàng Anh giữ im mắt nhìn ngoài cửa, từ từ thu tầm nhìn lại như Trung Kiên hắn nhanh nhanh đi mất, âm tiếng chân bước còn nghe thoang thoảng.
..........
*Bệnh viện Paradise.
Giả bộ rằng mình có chuyện phải về, Lạc Hoa không khó khăn để lánh mặt đi chỗ ẩn láu.
Nơi tiếp đón, tới ngoài sảnh chờ Lạc Hoa mua cho mình một ly trà đào, yên lặng ngồi uống thứ xoa dịu tâm can đang nóng lòng chờ.
Ngồi không huyên náo xem thế sự đổi thay, cánh cửa lớn Bệnh viện này đón một người thanh niên có diện mạo xuất chúng.
Anh ta chạy tới hướng mà được cô gái cầm ly trà đào ngầm dẫn ánh mắt chỉ lối, rời miệng khỏi ống hút.
Chưa uống hết mà dường như ly trà đào có thể giải tỏa căng thẳng trong Lạc Hoa, cô vứt ly đầy nước vào thùng rác.
Tâm tư nhẹ nhõm, thật may người cô yêu thật sự không có dính dáng tới mối quan hệ phi luân thường ấy.
Lạc Hoa nhắm chặt mắt, cảm ơn thầm lặng...cảm ơn Hắn vì không làm cô thất vọng.
..........
Chạy đến phòng dưỡng đơn, trước cửa có biển tên bệnh nhân, cánh cửa hai bên tay nắm cả ngoài và trong đều hẹn mở ra.
Người bệnh và kẻ thăm bệnh hẹn mắt gặp nhau, đôi mắt ấy nhìn Hắn xuyến xao ngạc nhiên chưa hết độ đã chới với ngã xuống vì lực Hắn mở cô đều nhận cả.
"Ahhh."
Hành động bất giác làm trái với sự kiên định chưa hạ xuống với cô gái này, Hắn bắc người xuống ân cần đỡ Thảo đứng dậy.cg
Thấy mặt cô chìm trong nhăn nhúm, Hắn tự như cột đình trụ vững không nói năng.
Vốn dĩ chân Hương Thảo đã đi lại được, nhờ sự có mặt bất ngờ này mà cô có thể gia hạn "thuê" phòng ở đây.
Hương Thảo mắt tạo vẻ tự nhiên không sống động, đành nhảy lò cò về giường ngồi, có lời muốn bắt chuyện,
"Ai báo cho anh đến vậy?"
"Bệnh viện." Hắn cuối cùng cũng hé lời.
Khoảng lặng buộc chặt không gian này, vài phút sau Hương Thảo nối tiếp cuộc trò chuyện lịch sự này,
"Anh không hiểu nhầm đó chứ? Về đây em còn chẳng mang điện thoại theo, số anh, em còn nhớ nhớ quên quên.
Ngoài ra duy nhất có số của người bạn, em không phải là người kêu bệnh viện gọi anh tới đây."
Đúng như lời phân tích của Thảo, cô tư trang hành lý với đầu óc như vừa chồi lên sau một hồi ngụp lặn dưới tầng tầng lớp lớp cảm thương.
Điện thoại quên mang theo, Lạc Hoa do biết vậy đã đưa danh thiếp của anh cô lẫn tờ giấy ghi số Lạc Hoa.
Hương Thảo duy tâm giải khúc mắc, không hay tay Hắn đã nắm cửa tính ra về, kịp phát hiện kịp mở ngôn,
"Khoan đã! Trước khi đi, anh có thể giúp em một việc, được chứ?"
Hương Thảo bức quá cắn môi thỉnh cầu người xoay lưng tính đi nhưng đã dừng bước, ngoái nửa gương mặt như có thể giúp người chưa bao giờ hiểu cho Hắn.
..........
Khuôn viên bệnh viện, cây xanh tựa bóng xuân, gió thả vi vu khắp dải trời mây.
Hương Thảo gieo mình vào không khí bỏ qua cả việc bánh xe lăn đang lăn đều, đi đâu cũng được, chối bỏ ánh sáng bao lâu cũng chẳng màng.
Miễn người điều khiển, đằng sau luôn là Trung Kiên hắn thì cả bầu trời sụp xuống cũng không chạy trốn như ngày nào năm ngoái còn yếu đuối.
Trung Kiên hắn, làm một điều dưỡng cho cô bệnh nhân chân cẳng chưa tới nỗi nghiêm trọng mà phải ngồi xe lăn, Hắn đủ tinh tế để biết nhưng bằng cách nào lại không khắc nhiệt với cô gái có đôi mắt biết nói, cô gái Hắn dành tình yêu thật lòng.
"177 Ngày. 5 Tháng 25 ngày là số ngày sự xa cách, niềm an ủi chỉ là nỗi bế tắc ăn mòn tháng ngày ngắn ngủi nhưng bất tận ấy.
Vật lộn với sự nhớ thương, cuối cùng em cũng không thể cứ để xuân hạ đi qua rồi đi lại trước mắt."
Hương Thảo mắt hoen đỏ, bao rung động lúc xưa đều rộ nở ở đây, Hắn vẫn tiếp tục đẩy cô tới trung tâm khuôn viên, đài hoa, thảm cỏ như thầm nói hộ lòng người nam nhân này.
Điều tốt đẹp, ngọt ngào nhất Hắn luôn muốn dành cho cô và còn một người cũng nở rộ vào mùa Xuân, sẽ cam chịu mọi khắc nghiệt của mùa Đông, và ngủ yên lành cho đến Thu đi một cách kiên cường.
..........
Đứng nhìn các lớp các khối đi về trong ồn ào như tiếng ve của mùa Hè, sẽ tưởng rằng tuổi thọ của mùa Xuân năm nay bị thu hẹp cắt ngắn.
Để cho người vẫn còn nghĩ Xuân vẫn còn đang kì phồn thịnh phải thở một hơi oi ả.
Ngày hôm qua cho đi bộ, chiều nay Hắn có thành ý muốn Hoàng Anh tự đi trên đôi chân của mình, lòng có chút không cam.
Cái vỗ bụp vào vai làm Hoàng Anh ngoảnh lại, "Duy!"
Đi tới đâu thu hút sự chú ý tới đó, Cả con xe dài có khi chắn được lối ra vào của cả trường này đang chờ Chu An Duy.
Nhưng có điều Chu An Duy luôn luôn hâm nóng tình bạn đã biến chứng từ lâu,
"Không có ai đưa về sao?
Đi thôi, tôi sẽ bỏ chút thời gian ra đưa bồ về tận nhà "Mẹ" bồ!"
Hoàng Anh lung lắc đầu, từ chối lòng tốt của Chu An Duy,
"Ông cứ về trước đi. Chút có người đưa tôi về."
Vẫn muốn giữ bí mật sao? Thấy lên thu lòng tốt vào, Chu An Duy không có thừa thứ đó, lảng người bỏ đi, đằng sau toàn tiếng dị nghị,
"Có phải thằng chơi ngông đó không?"
"Bên 12a1 đó. Hôm bữa tôi bắt gặp cậu ta đi qua giáo viên mà không chào, mặt câng câng chủ đạo kiêu ngạo."
"Thành viên của 12a1 sao? Hôm nay tôi mới hay."
Ngoài cổng trường.
Hoàng Anh nhất muốn khởi đầu cuộc dạo bộ về nhà này bằng một ly trà sữa đầy ự trân châu.
Hoàng Anh sẵn lòng hình dung những hạt trân châu ấy là tấm lòng của Hắn, sẽ nhai chăm chỉ cho nó nát tương rồi nuốt xuống bụng tiêu hóa một cách oanh oanh liệt liệt.
Kế hoạch trả thù tàn bạo ấy chưa thực hiện đã nhường cho thứ rung rung trong túi quần.
Nếu là một tin thôi Hoàng Anh đã quy cho nó là tin quảng cáo của nhà mạng cậu đang dùng, nhưng đây là 2 3 tin nối nhau phát âm báo tin nhắn, tay Hoàng Anh bắt buộc phải sột xoạc túi quần lấy điện thoại ra đọc,
Ba tin báo đến từ một dãy số mới nhưng Hoàng Anh không có ý định đặt tên cho dãy số ấy,
Tin nhắn đến.(3)
"Cậu tới bệnh viện Paradise cho mình mượn tiền đóng viện phí được không?
Mình mới vừa bị cướp giật túi, tiền cả giấy tờ mất hết rồi...
Đọc tin này cậu đừng nói cho Kiên biết, cậu hiểu mà đúng không?
Tới nhanh nha!"
Hoàng Anh nghiêm mắt thu gọn dòng tin nhắn bí mật, như đó là việc cậu phải bận lòng thay Hắn.
Đưa tay ra gọi Taxi nhưng vì lo lắng cho người con gái quan trọng này, Hoàng Anh chạy sang đường bắt xe ôm, bỏ mặc các phương tiện đang qua lại đông đúc vào giờ tan tầm.
..........
*Bệnh viện Paradise.
Chạy như vũ bão tới Bệnh viện, nơi cậu từng có lần mất nhận thức tới đây và nhờ có một người luôn hết mực quan tâm tới cậu, vì sự quan tâm quá nhiều hết lần này tới lần khác ấy mà cậu vượt qua được nguy hiểm.
Và có như vậy, ngày hôm nay đôi chân có cánh kia mới chạy nhanh tới vậy.
Tiếng chân vang hành lang phòng bệnh, vừa chạy vừa nhìn số phòng, khu vực.
Tay tì mạnh vào một cánh cửa, thở hộc hộc nhìn số phòng, trên cánh cửa có bảng tên đích thực là "Phạm Hương Thảo".
Tâm can bồn chồn, Hoàng Anh sa giầy vào trong tìm người có thể sẽ phải đối mặt trực diện ngay khi cánh của mở ra, nhưng khi nó mở nhẹ nhàng.
Ở chiếc giường đơn ấy chỉ có một nữ điều dưỡng đang sắp xếp nơi này cho ngăn nắp, sạch sẽ dù chăng bệnh nhân vừa xuất viện mới nghỉ ở đây chưa tới nửa ngày.
Nữ điều dưỡng nhìn Hoàng Anh ngơ ngác không thua gì cô, Hoàng Anh giữ khoảng cách hỏi,
"Cô gái ở phòng này đi đâu rồi chị? Cô ấy có bị thương nặng không? Tình trạng thế nào?"
"Bệnh nhân cậu hỏi vừa cùng người thân xuất viện rồi. Về mặt thương tích không có gì đáng ngại, tôi chẳng hiểu sao lại phải dùng tới xe lăn nữa. Thật đáng ghen tỵ mà!"
Nói những lời nhiều lối dẫn, Nữ điều dưỡng ra ngoài với vẻ mặt tị nị của bọn con gái.
Hoàng Anh lòng vơi lo lắng đi phần nào, vơi bởi người Hắn yêu không làm sao, vơi bởi tránh được một lần đối mặt mà trong khi cậu còn chưa soạn được một câu mở đầu.
"Chắc là anh Tú đã đón cô ấy rồi. Không sao là tốt rồi, không sao..."
Cánh chim vững vàng, lướt qua đám mây trăng trắng.
Mây rầu rĩ, mây cảm thương, mây tâm sự...
Nhìn thấy giữa biển trời, nhân gian có một mối tình đau buồn.
Cứa đau lên ngàn tầng mây, gầu nước bên giếng đầy tràn.
Hỏi tại sao lòng người vẫn rỗng?
Hỏi sao mây không buồn.
..........
Trung Kiên đưa Hương Thảo về nhà hắn, theo lời của Hương Thảo cô về đây chưa tìm được nơi ở ngoài việc thuê khách sạn
Người giúp việc lại thêm một ngày không phải ở trong căn biệt thự này một mình.
Thế nên vui vẻ, nhiệt tình sẵn sàng làm mọi việc Hương Thảo yêu cầu trong khả năng của một người làm.
Dưới bếp cầm dao làm thịt con cá bơn cho bữa tối, nhỏ giúp việc vừa lẩm bẩm như đọc thần chú,
"Chủ tịch à.
Dù con chỉ là con người làm không có quyền cấm cản ông.
Nhưng con ngàn lần cầu xin Chủ tịch đừng có lui tới đây vào ngày hôm nay, nơi này sẽ sụp đổ mỗi khi hai cha con chủ tịch gây gổ đó..."
Trong phòng sách, Trung Kiên độc thân ở đó để yêu cầu một cuộc gọi của được chấp thuận, cuối cùng cuộc gọi dai dẳng của Hắn được đằng bên kia nể tình nghe bằng giọng bất cần,
"Gọi gì vậy? Có biết điện thoại rung nóng trong quần sẽ có ngày cháy không?
Alô? Gọi xong không nói gì thế hả???"
Điện thoại áp tai, đây là ý của Hắn muốn gọi nhưng Trung Kiên tự làm điều khiến người nhạy bén nghi ngờ,
"Hôm nay tôi có chuyện riêng không về được..."
"Chà``` Thật may quá mà, đúng lúc tôi sinh lười muốn ăn ngoài.
Ông cứ thoải mái ngày mai về cũng được.
Quá đã...thôi tôi cúp máy đây, điện thoại báo hết pin rồi.
Bye~"
"Tút...Tút"
Cặp chân mày Trung Kiên đã hơi cau lại, Trung Kiên hắn còn chưa nói hết, nói rằng người quá đã kia đừng nhịn đói, có xỉ vả Hắn thì đừng vẽ nhăng cuội trên những tờ giấy vô tội và đừng mang vẻ mặt trách móc vào ngay cả trong giấc ngủ.
Nhưng lời chưa nói hết những lời dài dòng quan tâm, người quá đã đã tích cực viện cớ để không nghe chất giọng của Hắn.
Trung Kiên ngoài gọi cho người kêu Hắn đi tới sáng mai ấy, còn nhân tiện vào đây vì Hương Thảo muốn đọc một cuốn sách bất kì trong những cuốn sách Hắn yêu thích.
Trung Kiên lựa một cuốn, rồi bỏ ra khỏi phòng.
..........
Từ thư phòng qua phòng Hắn, nơi Hương Thảo an nằm.
Nhận lấy cuốn sách từ Hắn, Hương Thảo đọc dòng tên cuốn sách,
"East of Eden- Phía Đông vườn Địa đàng (Tác giả John Steinbeck)"
Đọc cái tên đã biết hay, Hương Thảo chưa muốn đọc ngay, để cuốn sách lên đầu giường.
Quay mắt qua cuối giường nơi Trung Kiên ngồi, dáng vẻ Trung Kiên đang khoác quá rõ là đang suy nghĩ gì đó mà Hương Thảo phút chốc chưa đoán ra.
Hương Thảo biết quyền hạn hạn hẹp của mình, không hỏi Hắn.
Cô đành lấy cuốn sách mở ra đọc, không gian chìm trong im lặng.
..........
*Chung Cư Green Star.
"Chà``` Thật may quá mà, đúng lúc tôi sinh lười muốn ăn ngoài.
Ông cứ thoải mái ngày mai về cũng được.
Quá đã...Thôi tôi cúp máy đây, điện thoại báo hết pin rồi.
Bye~"
Thở dài dài nhìn 78% pin điện thoại, cách vận hành ngôn như thảnh thơi lắm.
Hóa ra chỉ là lớp vẻ ngoài đã qua chỉnh sửa, Hoàng Anh chắc hôm nay phải đi làm sớm hơn mọi ngày.
Nhìn dạo qua căn hộ, Hoàng Anh ôm cơ thể giữ quá nhiều bí mật này ra ngoài, tắt hết đèn điện.
...........
*Nhà họ Vũ.[20:00] Tối.
Từ cổng nhà đến cửa nhà mình, Vũ Ngân Trang đi bước lùi nhường đường cho Triệu Gia Khải.
"Me...mẹ ơi!"
Nghe âm thanh ầm ý, con bé này không biết có phải nó đang gọi mẹ nó không nữa.
Bà Ngân Tiên khoanh tay đi ra diện kiến Triệu Gia Khải, mắt không chớp, theo định nghĩa thì cảm xúc có ngổn nghen.
"Chào phu nhân. Sức khỏe của bà vẫn giữ gìn tốt chứ?"
Triệu Gia Khải chào người đàn bà đã giúp con gái diệu của ông hoàn thành tốt vai hạ nhân, mí mắt ông không che giấu oán hận.
Bà Ngân Tiên chớp chớp mắt, xua tay chỉ định cho con gái mình gọi Triệu Cẩm Tú xuống.
Hai vị phụ huynh mẫu mực ngồi bề mặt kính trọng nhau, nhưng thật dĩ cả hai đang thầm lên lớp nhau cách dạy con.
Bà Ngân Tiên trong khi tay mời trà ông Gia Khải, lòng tạc chữ,
("Cũng đâu phải trẻ tuổi gì. Sao ông ta lại trẻ lâu vậy nhỉ? Trông trông da mặt ông ta coi, chắc nếu bóp cái bụng lại thì có thể giống như trai tráng 30 vậy.
Đúng là cha như vậy nên con gái ngạo nghễ là phải. Chắc ông ta khổ sở với đứa con gái của mình lắm.")
Triệu Gia Khải uống một hớp trà, chữ cất trong bụng bỗng sôi hơi,
("Của cải chôn cất không hết lại không lấy một hạ nhân, rồi tính bắt con gái ta làm thay chức vụ đó đây mà.
Người của cái nhà này chắc phải khó khăn lắm khi phải chia ly từng đồng như vậy.
Dù sao ta cũng không để con gái ta ở đây làm dâu, phải bắt rể.")
Giữa thời khắc hai vị phu huynh đả kích ngầm nhau, người bày ra đủ thứ chuyện, nhân vật chính Triệu Cẩm Tú e dè đi tới, tiếp lối là người bị liên lụy Vũ Ngân Trang.
Thấy con gái, Triệu Gia Khải nhìn sao cũng thấy thiếu đi mấy Kilôgam, bèn nhắc tên tiểu tử thối ấy,
"Vũ Quốc Hùng. Cậu ta đâu?"
"Anh ý mới ra ngoài rồi ba." Triệu Cẩm Tú đáp.
Triệu Gia Khải hừ một tiếng, nhìn Bà Ngân Tiên, đặt vấn đề đang phình tướng,
"Con trai bà! Thằng tiểu tử thối ấy tính sao với con gái tôi?
Dụ dỗ, xúi giục, quỵ lụy nó tới đây thế này rồi, hai bên gia đình phải có một bản đính ước để làm đảm bảo cho con gái tôi."
Bà Ngân Tiên nghe lão bụng phệ này gọi con mình là tiểu tử thối đã làm bà nổi cơn, tuy nhiên kìm lại với thân phận là phu nhân của tên chồng không lo nghĩ gì việc nhà,
"Xúi giục, quỵ lụy. Nói ma xui quỷ dẫn con bé tới đây nó còn đáng tin cậy hơn."
Bà Ngân Tiên lướt như tàu điện ngầm, câu "ma xui quỷ dẫn" lại nói rất nhỏ, chỉ có Vũ Ngân Trang ngồi sát mới nghe chữ được chữ không.
Triệu Cẩm Tú lay tay ba ba mình,
"Ba ahhh```"
Cha con với con nha đầu thối tổ làm ông muối mặt, Triệu Gia Khải nhất tới đây phải trói được thằng tiểu tử được lòng ông, vì lẽ ông là đàn ông sao ông không hiểu.
Đa tình, đào hoa phóng túng.
Thằng tiểu tử đó lại sáng lạng, gia thế môn đăng hộ đối, Triệu Gia Khải ngoài mặt mắng chửi thế thôi, chứ đã ưng thằng rể này rồi,
"Phu nhân là phụ nữ cũng phải biết nghĩ cho sự trong sạch của con gái tôi, nghĩ tới thanh danh gia tộc bên này.
Nhỡ rủi ro sau này thằng tiểu tử thối đó quất ngựa truy phong, kiệu hoa đổi chủ thì Triệu Gia Khải này sẽ dốc toàn mạng đánh sập từng mét đất mà Vũ Bạch Lâm trải cho thằng tiểu tử ấy."
Độc nhất là muốn chắc ăn, trước đây lão ôn nào hùa chồng bà đồng lõa chuyện "sao chổi" này cơ chứ?
Bà Ngân Tiên mở trừng mắt, lấy tay vỗ ngực làm đảm bảo,
"Tôi...tôi...tô i đây, đích thân tôi sẽ đảm bảo cho con gái của ông được chưa?
Một tờ giấy có bằng người đang còn sống sờ sờ như tôi không?
Ông cứ yên tâm, chắc chắn con Cẩm Tú sẽ là con dâu duy nhất của vợ chồng tôi.
Ông hài lòng chưa?"
Đứt hơi, Triệu Cẩm Tú rủ mắt cùng Vũ Ngân Trang tới chủ nhân vừa nói câu hùng hồn ấy.
Triệu Gia Khải coi như có được điều mình muốn, phu nhân của Vũ Bạch Lâm sao thể nuốt lời, tay chân trói gà không chặt nhưng một lời nói ra đáng giá cả danh dự của cái gia tộc họ Vũ này.
Triệu Cẩm Tú vẫn nhìn bà Tiên không dứt, có thứ gì đó trong mắt Triệu Cẩm Tú không được hồ hởi đón nhận như bản tính háo thắng trước kia.
..........
Một con phố sôi động, những cửa hàng không gian mở, quán bar, tiệm coffee, chuỗi quần áo hàng hiệu chạy dài con phố trẻ trung này.
Con phố đi hoài không hết tiếng ồn thu hút rất nhiều du khách, bởi hằng đêm nó là nơi vui chơi xuyên suốt từng kim đồng hồ.
Nhận lại việc cậu tạm nghỉ, ngày hôm nay Hoàng Anh được cài những câu lặp lại không phân định, có chắc dễ hiểu chỉ là nơi này là đâu, có những gì.
Ông chú đem tiếng là người được dẫn tới đây thành ra ngược lại là người dẫn lối, có đôi lần phải kéo Hoàng Anh tránh khỏi những chướng ngại vật hay người đi trên con phố hai chiều này.
Cho đến độ Ông chú phải lấy mình làm vật chắn, lên tiếng kêu Hoàng Anh dừng bước, Hoàng Anh ủ chân luôn trên mặt đường có vẽ một vệt trắng dài, không phải vạch cho người đi bộ, nó chỉ để cho nơi này đặc biệt hơn, ngẩng lên sẽ nhìn thấy khuôn ngực của ông chú phập phồng.
Trên con phố có đủ màu sắc, bộ râu rậm rạp bỗng giả vờ bở hơi bốc khói,
"Chúng ta ngồi nghỉ ở đây một lát rồi đi tiếp.
Nếu lập định đi theo tốc độ này một cách không nghỉ, con phố này sẽ chẳng để lại dấu ấn gì cả.
Chúng ta nghỉ chân thôi."
Quán cà phê xe đẩy, các chiếc ghế được xếp ra ngoài đường, nó theo một trường phái hoang dã.
Cả suốt quãng đường, và khi ngồi xuống ghế Ông chú liên tục nhận ánh nhìn kỳ quặc từ những người qua phố.
Như người có trái tim kém cỏi, thiếu tự tin hay người không ngay thẳng sẽ phải kiểm tra xem có chuyện gì đang xảy ra, đây Ông chú y hệt đã sống quen với nó, không bị vơi chút thoải mái tự tại nào.
"Nếu lúc này được ăn bánh quế, bánh cá nướng thì tuyệt thật."
Cảm câu tự phát ra rồi tự nguội dần đó, Ông chú ra hai thứ đó chẳng phải đắt đỏ liên thành không mua được, nhưng ngạch lỗi mùa này có ai bán,
"Hai loại bánh ấy không phải quán kem có bán sao." Ông chú nhấp môi ly cà phê, nói một câu không thể nào.
Thế lại thu hút Hoàng Anh, cậu lắc đầu rụp rụp,
"Quán kem sao bán bánh hả chú? Giả dù nó có bán kèm thì phải vào thời điểm mùa Thu mới có."
"Kem cá, kem ốc quế...Không phải những từ đi kèm đều có sao?"
Ông chú tinh nghịch nói một câu, rồi nhe hàng răng trắng lộ trong bộ râu lại càng trắng sáng.
Đáng tiếc Hoàng Anh không bị chọc cười, Ông chú cũng không vô duyên cười thêm.
Một lát im ắng, Ông chú cố tình chê nơi này,
"Uống xong hay là tôi và cậu đổi địa điểm khác. Lần này tôi sẽ nhận vai người dẫn đường, đột nhiên tôi có một nơi muốn tới."
Nơi Ông chú muốn cùng đến đó với Hoàng Anh là nơi có con suối chảy trong lòng thành phố, nơi tĩnh mịch ngọt ngào chủ đạo cho các cặp tình nhân mà hai người từng để dấu ấn sâu đậm ở đó.
Nhưng vài giây sau đó Hoàng Anh đã nổ ra một ý trong cái mặt xám xịt của mình,
"Hay chú dẫn cháu tới thăm nhà chú đi!"
"Sao!!!" Ông chú tập bình thản không nổi.
Hoàng Anh lý lẽ thuyết phục,
"Chú cũng biết nơi ở của cháu rồi mà, chúng ta đã nói là sẽ là bạn thân.
Ít nhất chú cho cháu đến đấy một lát rồi về cũng được."
Ông chú cơ bắp như trúng gió cứng đờ, cặp kính đã tối lại càng bế tắc, còn người chơi khó vẫn giữ nguyên hiện trạng đờ đờ.
..........
Ngồi dưới bầu trời đêm, chính xác cặp mông Hoàng Anh đang đặt lên mép đường khu dân cư gần nơi cậu sống.
Ông chú không biết vì lý do phức tạp gì mà chưa thể cho cậu tới nhà, dặn cậu ngồi đây cố cẩm một thời gian khá dài.
Ở hướng chánh đông, Ông chú bước càng lúc càng gần, đôi tai Hoàng Anh chính âm thanh xào xạc của đá sỏi ma sát vào đôi giầy ai đã cuống cuồng đi tìm một mô phỏng,
Ông chú nhìn người ngồi vệ đường, bao phần phong độ thất thoát đều đã thu về,
"Chúng ta đi thôi. Cùng đến nhà tôi!"
Hoàng Anh đứng dậy, hỏi một câu mà Ông chú đã đoán được và ôn tập trên suốt con đường trở về,
"Nhà chú ở xa đúng không chú? Thế đợi cháu về quán lấy xe đạp hai chú cháu mình đi."
Hoàng Anh ra đề một, Ông chú lập tức không những trả lời câu đó thôi, mà còn nói luôn câu phòng trừ trường hợp Hoàng Anh tò mò nặng,
"Nhà tôi ở gần khu này thôi.
Vừa rồi mất thời gian gọi cho thằng con trai đưa chìa khóa.
Thiệt tình, nhà có mỗi cái chìa khóa nó lại cầm mất."
Ông chú nói tới thằng con trai khẩu miệng có hơi vụng về, Hoàng Anh nói sao nghe vậy, dù lòng thấy không ăn nhập.
Rõ vừa nãy kêu cậu ngồi đây, rành rành nói nhà rất là xa, hai từ rất xa cứ lặp lại lúc ấy còn làm tản cả tiếng gió ngoài này.
..........
10 Phút sau.
Ông chú đi trước dẫn đường, Hoàng Anh tản mạn phía sau.
Hết chục phút, đó là tổng thời gian khảo mắt qua căn nhà này Hoàng Anh mới thốt lên lời, "Đây sao giống Nhà trọ vậy chú?"
Những gian phòng diện tích bằng nhau, ở sát nhau chia đồng đều một căn nhà lớn 3 tầng, sơn gạch cũng đã cũ sần.
Còn nghe rõ ràng tiếng người tạo ra trong những phòng đi qua, Ông chú dừng chân phòng trọ của mình, tay vừa lấy chìa khóa vừa nói,
"Không sai. Tôi và con trai chọn phòng trọ là nơi ở tạm thời, chuyến về thăm chỉ nhằm du lịch nên chọn loại phòng này rất tiện ích.
Nhiều người ở gần nhau cũng thấy đỡ buồn."
Tiếng tra khóa vào ổ, cửa bật chốt.
Hai người cứ thế đi vào, Hoàng Anh tháo giầy vào trong căn phòng trọ 20m2,
nhìn sơ lược cũng tư niệm hai bố con nhà này cách sống khá thoải mái.
Dường như mọi thứ khá bụi bặm và bừa bộn, ngồi xuống ghế sô pha Hoàng Anh nghe cái két một tiếng.
"Cậu đợi chút. Để tôi đi lấy đồ uống."
Ông chú kêu khách đợi, một mình tới tủ lạnh mini, chính chiếc đồ điện lạnh này làm Ông chú méo mặt.
Mở ra không có chút khí lạnh nào, hình như đã hỏng, trong đó hoàn toàn trống không và toàn là vết bẩn ủ kín có mùi hôi khó chịu.
Thật không may, Hoàng Anh lại đang dõi mắt theo, Ông chú quay mặt phát hiện ra còn cố ra vẻ lạc quan đầy hứa hẹn bằng nụ cười yên chí.
Bất chịu phanh phui chuyện tình ngay lí gian này, cố tìm kiếm trong này một thứ an toàn uống được, nhưng vì mặc định mọi nơi trả chi phí ở, đều có tối thiểu chai nước khoáng đều phải suy ngẫm lại.
Tiếng động Ông chú tạo ra khá ồn, xui khiến trí tò mò tìm hiểu và muốn giúp Ông chú một tay, vì chắc rằng không nay thì tí nữa cả cái căn phòng này sẽ ngập lụt bởi mồ hôi căng thẳng từ Chú già tiết ra.
Kiểm tra tủ lạnh không hỏi phép, Hoàng Anh đóng nhẹ nhàng trở lại, mặt có phần co lại vì mùi.
Khảo qua thì chẳng có thứ gì dùng được, không gian sống này, vật dụng nhà bếp cũng đã rỉ hết.
Ông chú chăm tìm không cảnh giác, lúc đứng dậy mới hay Hoàng Anh đang đứng trong phạm vi trái phép,
Ông chú gãi gáy, hết sức chán nản, thêm lần nữa đổ lỗi cho người không có mặt ở đây,
"Để tôi ra ngoài mua đồ uống. Chắc thằng ôn đó quên không mua về. Cậu đợi chút nha."
Ông chú tính đi, lời Hoàng Anh ngăn lại, ai lại để bậc chú bác đi mua cho mình, giơ cao tay,
"Để cháu đi cho. Tiện cháu cũng thấy hơi đói, chú có muốn ăn gì không cháu mua luôn cho?"
Ông chú từ bỏ hết đòi hỏi, giao quyền tự do cho Hoàng Anh,
"Tôi ăn uống gì cũng được."
Hoàng Anh chạy đi mang giầy vào chân, tiếng chân lạch bạch rời khỏi, đó là khoảng khắc Ông chú chống hông đứng nhìn hầm hố từng vật dụng, trán đổ mồ hôi thảm thương.
..........
Trung tâm mua sắm sầm uất, tầng hầm B2, nằm ở địa điểm hoàn hảo bên cạnh những nhà hàng nói lên tiếng nói của từng ẩm thực của các Quốc Gia ở khu Ẩm thực.
Một nhà hàng buffet lẩu nướng không khói Nhật Bản đông thực khách ghé đến, thời điểm về tối là thời gian các nhân viên bận bịu nhất.
Thế vậy mà không phải ai cũng chăm chỉ, một nữ nhân viên đang lúc làm lại đùn đẩy việc cho nhân viên khác,
"Ngọc à. Giúp tôi thêm lần này đi, anh ấy đợi ngoài kia rồi chẳng lẽ tôi có thể dửng dưng làm việc. Hiểu cho tôi đi mà Ngọc thiên thần."
"Nhưng nhanh trở lại đấy, quản lý mà phát hiện thì tôi không gánh tội đc đâu."
"Ừ. Yên tâm, cảm ơn nhiều nha."
Nhân viên kia đành phải giúp đỡ, rồi lẳng lặng ra ngoài mang đồ nướng cho thực khách.
Trốn chui trót lọt, nữ nhân viên có chút thời gian ra ngoài gặp bạn trai, có hơi hướng giận dỗi sau khi cô nàng từ chối mọi cuộc gọi từ buổi hủy hẹn sáng nay,
"Muốn gặp có chuyện gì không? Tôi là tôi không có dư thời gian cho anh đâu."
Hoan biết tính năng giận dỗi này được bật lên là do thằng Phước
sống lỗi,
"Tha lỗi cho anh được không nà? Mai anh sẽ trao cho em cả ngày đặc hữu anh, được không người anh yêu?"
Giọng nói lả lướt, véo má thấm tình, không trách nữ nhân viên này bỏ dở việc tới đây, hai má biểu tình ửng hồng,
"Ai dám giận lâu. Mai nhớ đó."
"Rồi..."
"Giờ về đi. Đây còn phải làm việc."
"Cho hôn cái rồi về."
"Quỷ hàaaa."
"Hihi Đồ ngốc..."
.........
Cửa hàng tiện lợi quen biết, bởi giờ không còn khúc mắc phải né mặt, chính sự ghé lui này làm nữ nhân viên cửa hàng tiện lợi này xóa oán thù một mực tiếp đón niềm nở.
Nhìn khách hàng đặt số đồ muốn mua lên quầy tính tiền, mì tôm, cá hộp, rau củ đóng hộp, nước khoáng, cốc nhựa...mọi thứ đều nuột mắt nhưng có thứ cuối cùng làm nữ nhân viên hơi kiểm lại mắt, đó là chai rượu vodka men dung tích 500ml.
Thấy Hoàng Anh không muốn thay đổi như chai dấm gạo lấy nhầm trước kia, nữ nhân viên tính tiền, riêng chai vodka nói khá rõ vì đây là trường hợp đặc biệt,
"Chai vodka 500ml giá 53.000 đ.
Tổng của bạn hết: 165.000đ..."
Nhận hóa đơn cùng túi đồ, Hoàng Anh chào rồi ôm túi đồ về chốn Ông chú đang đợi.
Nữ nhân viên ngó ngàng tới khi khách hàng khuất bóng, chợt lấy điện thoại ra vào thư viện hình ảnh, một tấm ảnh chụp chung với mỹ nam có thật.
Nữ nhân viên nhìn vạn lần, lần này cũng như vạn lần trước, vẫn mơ tưởng ngộ nhận đây là bạn trai
"3 phút" của đời mình.
Trong lúc nữ nhân viên mải mê thưởng nam sắc, cửa hàng đón một vị khách lạ mặt, nghe tiếng chân nữ nhân viên tức thì thoát khỏi hình ảnh không đc cho ai xem,
"Kính chào quý khách!"
Ngẩng mặt lên xem vị khách ấy đã đứng ngay quầy thanh toán, đối diện cô, nữ nhân viên giật mình trước mọi vật sang chảnh mà vị khách này vận.
Chu An Duy lược qua nơi này, hỏi nhân viên duy nhất,
"Cậu vừa nãy mua đồ ở đây. Cậu ta hay tới đây mua lắm hả?"
Hỏi gì mà trống không, nữ nhân viên trả lời tương ứng,
"Hay tới mua. Mà hỏi có gì không?"
Chu An Duy nhướn mày, khoanh lưỡi một vòng môi,
"Hình như cậu ta còn hay đến cùng một người đáng tuổi ông chú. Đúng chứ?"
Nếu từ bỏ cái mác nhân viên thì nữ này đã không thèm trả lời rồi, con trai gì mà cử chỉ vừa "liễu yếu đào tơ" vừa "lẳng lơ", còn hỏi trống không thiếu lịch sự,
"Đúng rồi. Bộ bạn quen hai người đó à?"
Chu An Duy lắc đầu điệu đà, phả ra một câu hồ ý,
"Không phải quen. Rất quen là đằng khác."
"???"
..........
Trước khi đi Hoàng Anh đã nhớ số nhà trọ này, vì thế không tốn công mò mẫm để về tới nơi.
Bàn tay kiểm qua số đồ Hoàng Anh mua, Ông chú mới thẩm thấu việc cho Hoàng Anh tự ý mua và thành ra hàng "cấm".
Tự nhiên Ông chú nhìn chai rượu mà đau đầu, căng thẳng còn hơn lúc ở đây.
Hoàng Anh không để ý phong độ suy sụp của Ông chú, bếp gas du lịch không sử dụng được vì bình gas đã cạn, Hoàng Anh gãi cằm quay qua hỏi Ông chú,
"Chú ơi. Chủ nhà ở cùng nhà trọ này hay ở riêng hả chú?"
Ông chú dù không rõ nguyên nhân, nhìn Hoàng Anh rồi nói,
"Chủ nhà ở tầng 1. Mà sao?"
Hoàng Anh thấy may, lại cầm túi đồ chỉ để lại hai chai rượu, rồi đi xuống tìm chủ nhà.
Ông chú ở lại nhìn chai rượu vài giây, không lưu luyến đứng dậy xuống dưới theo Hoàng Anh.
Ông chú xuống theo đường duy nhất là cầu thang, bỗng nghe tiếng cười bộp tộp của Bà chủ phòng trọ vang vang,
"Cứ vào mà làm tự nhiên. Nồi xoong bên đó, thớt dao kéo thì treo ở đó.
Thế cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Lén chân đi tới nơi phòng âm vang tiếng, Ông chú ngó vào căn phòng sáng đèn sạch sẽ, lông mày hơi nhô nhìn Hoàng Anh tự nhiên như ở nhà trong phòng bà chủ.
Xối nước máy vào nồi mượn của Bà chủ, Hoàng Anh thưa,
"Năm nay là cháu được 18 tuổi bác ơi. Bác ở đây cùng ai vậy ạ?"
Nói chuyện lai dai trong lúc bếp núc, Hoàng Anh được hay Bà chủ ở đây đã gần sáu mươi, không chồng nhưng có một cô con gái đã đi lấy chồng.
Bà chủ khen Hoàng Anh trắng trẻo, xinh trai, lời khen không chút thêm bớt.
Hoàng Anh cười ngại ngùng, Bà chủ liền nhòm vô nồi nước hầm rau củ,
"Lượng nước như này hơi nhiều đó. Một mình cháu ăn sao hết, nước không được đậm đà đâu."
Hoàng Anh mở gói mì tôm trước để đó, nhìn lượng nước rồi nói,
"Hai người ăn mà bác. Cháu nấu luôn cho chú thuê nhà trọ cùng con trai trên tầng 2 phòng gần cuối đó bác."
Bà chủ à ngập ngừng miệng ngẫm gì đó, xong mới à một quãng dài,
"Ààà...Ra vậy."
5 Phút sau...
Món mì tôm nấu với thực phẩm đã hoàn tất, dùng tổng thể 4 gói mì tôm, Hoàng Anh tính biết nghĩ trước sau nên đã làm cho Bà chủ nơi này một tô đầy.
Bà chủ ở đây thường không ăn vào giờ này, nhưng vì một câu nói của Hoàng Anh lòng tự mở đón nhận,
"Bác à.
Bác có mỗi cô con gái duy nhất, coi như lần này được con trai nấu và ăn thật ngon miệng nha bác."
"Nói thế thì phải sao đây. Thôi để đấy bác ăn."
Bà chủ mủi lòng chịu thua phất tay nhận, Hoàng Anh dùng hai cái bắt nồi bê nồi mì nóng hổi, trước khi lên còn nói thêm,
"Ăn thật ngon nha bác. Bác phải ăn hết đó."
"Rồi rồi...Bác ăn luôn đây, xem đàn ông con trai nấu nướng ra sao chứ."
"Hìhì..."
Hoàng Anh lên cầu thang, tầng hai trước mắt Ông chú đang ngự trị lối đó, hơi thở hình như có chút lao lực không biểu lộ rõ.
Hệt như vừa chạy lên đây với tốc độ ánh sáng, Ông chú tôn vẻ thư thái giúp Hoàng Anh di chuyển chiếc nồi tâm huyết ấy vào phòng trọ.
Chợt Hoàng Anh quên không mượn bát đũa, nhanh chân xuống mượn.
Một chút sau, khói nghi ngút lên không trung yên ắng, Hoàng Anh mãn nguyện ngửi mùi thành quả, Ông chú thì không biết thứ trong nồi có thật là ăn được không.
Không để lâu sẽ trương ăn sẽ không nổi, tay thoăn thoắt múc mì vào bát cho Ông chú chẳng còn vẻ chậm rề rề như trước đây một giờ.
Ông chú đếm có một cái bát, thắc mắc,
"Bát cậu đâu?"
Hoàng Anh đặt bát mì cạnh Ông chú, tay cầm cái vung nồi dưới đất lên,
"Bát của cháu đây. Ăn mì nấu kiểu này mới ngon. Thôi chú ăn đi."
Song, Hoàng Anh gắp mì lên vung thổi phù phù ăn một miếng thật dài.
Hàng râu Ông chú lại khẽ giao động, cái miệng sụt sụt ấy bỗng ngừng lại.
Mồm đỏ hỏn hướng tới chai rượu, với tay lấy chai rượu rót ra hai ly nhựa nhỏ mà Hoàng Anh xin ở cửa hàng tiện lợi.
Nửa tiếng trôi qua, nửa quãng thời gian một người tìm mọi cách để ngăn cản những dòng rượu nóng làm cháy yết hầu ai.
Nhưng vô tác dụng, đổ bể tất tật khi hôm nay Hoàng Anh chỉ dán mặt vào chai rượu, chỉ cần Ông chú xê dịch chai rượu vài cm là người Hoàng Anh như có nam châm xê dịch theo.
Kết quả hơn nửa chai rượu dung tích 500ml đã bốc hơi, cái mặt Hoàng Anh ưa nhìn là thế giờ đỏ ửng, cái miệng lèm bèm hại Ông chú âm thầm chịu trận.
Nhìn ly nhựa vừa rót thêm, Hoàng Anh nhìn sang ly Ông chú, giọng điệu ngô nghê,
"Sao chú không uống vậy ạ? Chú làm chứng xem toàn là cháu uống. Hôm nay chú bị ốm hả chú?
Chú ốm chắc rồi...hơiiii~"
Ông chú ngồi chờ xem diễn biến, hiểu rõ đã đến lúc Hoàng Anh quậy phá. Y như rằng Hoàng Anh đặt ly rượu xuống không uống, khoanh chân mất dạy chỉ tay vào phía Ông chú,
"Chú này, ở thành phố này không biết có mở khóa hướng dẫn cách làm con không chú nhỉ?
Nếu có, chú hãy cho con trai chú vào đó đi.
Thiệt thà chứ, nhà không dọn dẹp, đến đồ ăn thức uống thiết yếu không phòng trừ, chìa khóa thì không biết đánh cho chú thêm một chìa.
Lại còn làm cháu một thời gian phải tránh cửa hàng tiện lợi ấy, anh ta thật đáng quật bằng roi mây."
Hoàng Anh tấu hài chưa hết màn, Ông chú đã quay đi nhịn cười, thấy Ông chú không trực tiếp nghe bằng "mắt".
Hoàng Anh kéo Ông chú lại nói cho hết,
"Chú à.
Mai cháu sẽ đánh cho chú 7 cái chìa khóa cho chú thay đổi cả tuần, sau này cháu sẽ mua đồ chú thích ăn mang sang cho chú."
Ông chú thấy cái này hay hay, có lòng ham muốn,
"Tôi tin được lời đó chứ?"
"Chú hãy tin vào...
...Bụp!"
Cả cơ thể phi lao ra sau, di cư xuống sàn nhà, Ông chú một tay với đỡ không kịp cũng chỉ biết lo lắng dời chỗ đi tới xem tình hình.
Mắt lơ đơ nhìn trần nhà, Ông chú tới làm trần nhà bị che phủ, "Cậu có sao không?"
Hoàng Anh không trả lời, chăm chăm ngắm người trên cao, như ông trời nhìn xuống.
Bất chợt cười khặc khặc làm Chú già tẽn tò,
"Cháu tự hỏi đeo cặp kính đen lòm che hết cửa sổ tâm hồn ấy.
Vào ban buổi tối hay ban đêm làm sao chú nhìn thấy đường? Hay mắt chú là mắt mèo đêm nhìn rõ hơn ngày?"
Câu hỏi chẳng đi đâu vào đâu, Ông chú bỏ con người này lại, đi thu dọn nồi vung bát đũa lại dồn vào một góc nhà, nhất là chai rượu còn đủ làm Hoàng Anh khơi mào chiến tranh giữa hòa bình.
Thoạt nhìn lại, Hoàng Anh nằm không cựa cuội, cái mỏ lèm bèm cũng tự cho vào chế độ tạm dừng.
Ông chú tới gần, ngả lưng làm cạnh người thả trôi mắt theo ngược dòng suy nghĩ.
Xem ra người uống không nổi thứ nồng cháy này đã rèn luyện một mức tửu lượng kha khá, đến giờ vẫn cầm cự suy nghĩ không mang vẻ hồ đồ,
Nấc một ngụm, Hoàng Anh trầm tư nói nỗi sợ quá giới hạn,
"Mang bí mật thật mệt mỏi đúng không chú?
Lòng dạ con người đựng có nổi đâu, trí óc cũng chỉ để tiếp thu và sáng tạo, vận hành thêm việc giữ một khối lượng bí mật thật quá sức.
Cháu thấy mệt mỏi rồi, tự nhiên cháu thấy mình thành người xấu, xấu thật sự rồi..."
Ông chú lật người sang tay chống đầu vẫn còn đội mũ kể cả trong nhà, mỉm cười,
"Người xấu sẽ không có ai chơi, không có ai để tâm sự hay thú nhận.
Cậu chưa có xấu đâu, nếu muốn kiểm tra cậu có thể vào phòng tắm soi gương.
Nhưng không chắc gương trong phòng này còn sáng rõ không."
Lời nói đùa ấy, Hoàng Anh trân trọng trở người về hướng Ông chú, tay áp má khép mắt rầu rĩ,
"Bí mật này cháu giữ không được lâu rồi...
Phải làm sao đây, tên đó phát hiện ra thì chắc giận lắm.
Một khi giận thì thật nhức đầu, ồn ĩ..."
Tâm sự vài dòng dài chắc sẽ không ai hiểu, vào trong cơn mộng mị một cách nhẹ nhàng, người ở lại với thực tại còn mỗi Ông chú, không thể dứt mắt...hình như nếu cùng bỏ lại thế giới này...phía sau sẽ có người co rúm lại vì cảm giác không an toàn.
"Ting-Ring-Ting !"
Nhạc chuông động mắt Ông chú phải nhìn xuống túi quần Hoàng Anh, cho phép bàn tay mò vào đó.
Ông chú ngồi dậy nhìn cuộc gọi đang đổ, ngoái lại coi Hoàng Anh rồi tự ý kết thúc cuộc gọi.
Điều đáng ngạc nhiên là ngón tay Ông chú trượt đúng mã khóa hình của máy này, để cài về chế độ im lặng.
Xong xuôi vật hoàn chủ, Ông chú ngả người tiếp tục làm công việc của một người cai quản giấc ngủ.
..........
Ngoài gió đẩy xoay chuyển lối quan tâm, bên khuôn viên, Trung Kiên hắn gọi cho một người, gọi cho người không biết bảo toàn cuộc gọi này.
Thu điện thoại xuống, hai tay đút vào túi quần ngồi xuống ghế vườn, khó bề thoải mái ung dung.
Mùi hoa ly tỏa hương ít ỏi hay gió kia đã ngăn cách dòng lưu hương ngào ngạt đánh thức trái tim ai.
Hương Thảo di chuyển sát gần, ngồi xuống chiếc ghế còn sót lại, hai tay kẹp giữa hai đầu gối,
"Suốt quãng thời gian ấy.
Dù em không được gặp anh nhưng vẫn nghe bác Tươi nói anh thường đến Trung Tâm."
"Vì sao ngày hôm đấy cô lại bỏ đi?"
"Sao ạ?"
Câu hỏi đến bất ngờ, Hương Thảo rơi vào bối rối, Trung Kiên lời lặp lại uy lực áp chấn,
"Vì sao ngày hôm đấy cô lại bỏ đi? Có phải muốn làm tôi thấy mất mát hay hối hận? Cô không ngốc nghếch như thế, phải không?"
Hương Thảo tứ góc độc khó giải thích cho Hắn chuyện này, trước mắt cứ cho là cô ngốc nghếch hay ngu đần,
"Không sai!
Em ngốc nghếch như thế, mới đi tin tưởng vào anh, mới quay về để cần anh tha thứ."
Trung Kiêm hắn lạnh băng, phản ứng bình thường, đứng dậy bỏ mặc cô gái ngốc nghếch này.
Thời gian ấy, Hắn đã xin lỗi cô hết lần này tới lần khác và đến giờ trong lòng Hắn chứa đầy tức giận nhưng vẫn chừa một khoảng trống cho một nỗi nhớ thương từ Hắn dành cho người con gái này.
Người con gái màu nắng, Hắn yêu tới mức sẵn sàng làm mọi thứ, bỏ qua cả danh phẩm của mình.
Người con gái ngồi cúi mặt nhìn cỏ xào xạc dưới chân, tin tưởng tình yêu này vẫn còn cứu vãn.
=============== =============== ==
Căn hộ, tỉnh dậy không chút bình thường.
Cơ thể ngủ đúng chỗ, thức dậy lại coi có uẩn khúc.
Xoay người đụng phải dị vật, Hoàng Anh lia mắt tới dị vật ấy, tăng đôi chút kích cỡ mắt ban đầu nhận dạng ra tay, chân, ngũ quan của ai mà đã in sâu vào tâm não.
Xích xích người ra, Hoàng Anh rời chăn không để ý những điều không bình thường, không lục lại trí nhớ xem hôm qua mình làm những gì trong khi đợi hắn.
"Hơơơơơ~~~"
Ngáp muốn bể cái miệng, gãi má nhăn mặt đứng dậy tiến thẳng vào vệ sinh, không hiểu sáng gặp thứ gì mà tự nhiên người muốn đào thải vào buổi sáng tinh mơ này.
Nằm nghiêng ngủ yên chí, sự yên chí của kẻ ngang tàn chỉ có thể có ở đây.
Tự dưng, chiếc chăn lướt qua cơ thể rắn rỏi, làm chính sự cảnh giác của Hắn gây Hắn tỉnh dậy bằng ánh nhìn đông cứng không tiết sắc.
Hắn trở người, ánh nhìn suy yếu trước người nghiêm túc gấp chăn vào,
"Trời đã lên tới nóc nhà rồi.
Hầy, cũng phải biết ý mà dậy chứ, còn không biết thay quần áo trước khi ngủ...chậc...ch
Nói bơ quơ đụng ai thì đụng, Hoàng Anh ôm chăn gối đi cất, Trung Kiên nhìn sau chỉ thấy cái lưng láu cá ấy ám chỉ Hắn.
Ôm chăn gối vào tủ, gương mặt ám muội đổi lại tiếng thở dài, khuất sâu tầm mắt ai.
Hoàng Anh không biết mình phải đối diện với Hắn ra sao, giữ bí mật ấy thật gượng gạo.
..........
"Anh đã nói rồi mà.
Hai cậu ta vừa đi cách đây 10 phút rồi, ngày nào đi hay về Hoàng Anh nó chẳng chào anh vài tiếng."
Có mặt trước căn hộ của mình nhưng Hương Thảo không thể vào trong, cô chỉ biết nghĩ theo hướng khả dĩ, khả dĩ là Hắn còn chưa thể hết lạnh nhạt, ẩn dấu sau nụ hôn bên trong thang máy ấy.
"Thảo! Chân em chảy máu!!!"
Lời khẩn báo của anh bảo vệ tòa chung cư đánh tỉnh, kéo mắt xuống nhìn cổ chân rướm máu từ lúc nào không hay.
Nhăn nhó cơ mặt, cô khuỵu xuống cảm nhận đau đớn.
..........
*Beginning Dreams.
Đảm nhiệm sự đùn đẩy từ các đồng nghiệp trong CLB, Hoàng Anh và Việt vội vàng chia nhau tới các CLB để liên minh cùng nhau tổ chức liên hoan âm nhạc của trường, vừa nâng tầm hoạt động giải trí đồng thời là bữa tiệc chia tay các học sinh khối 12.
Mở cửa, đi vào trụ sở hoạt động của CLB Âm nhạc một trong CLB quan trọng sẽ nằm lòng cốt ở Liên hoan âm nhạc lần này,
"Chào mọi người. Cho mình làm phiền đôi chút thời gian của mọi người."
"Ồồồồồ...ôiiiii
Vừa ló mặt chào, số con gái trong CLB này ồ hết lên vì gặp phải người tráng mặt khắp ngóc ngách cả cái trường này,
"Hoàng Anh đó! Cậu ấy tới đây, đùa mị hả?"
"Trắng bóc luôn ấy. Chu choe đừng hỏi."
Thấy hơi khó tiếp nhận, Hoàng Anh cười đáp lễ những lời khen ấy, cúi đầu chào từng đơn vị người ở đây để sang phòng bên tìm con bạn.
Đứng dạy piano cho con nhỏ mẹ thiên hạ ở lớp 11, béo lại còn có tính tình bặm bụi mèo hoang, ngón tay thô kệch chạm từng phím đàn, vẻ mặt câng câng khiến cho Bích muốn thanh toán con mập này.
"Bà chị à. Tôi nghe thấy lần này hay hơn. Hình như tôi cảm được chiếc piano này rồi!"
Có chút mất thăng bằng với lời tự nhân xét quá khả quan ấy, nghĩ gì con mập này chơi đàn kiểu freestyle này cũng còn khá hơn tên Vũ Quốc Hùng, Bích hừm một tiếng quay mặt đi hướng cánh cửa thì thấy nó mở, hiện ra một khuôn mặt khá quả cảm vào đây chịu chung số phận.
"Hoàng Anh! Có công tư gì mà tới tận động này vậy? Không lẽ lớp mình có biến!"
Tiếng đàn piano ngắt rồi lặn tịt, nghệ sĩ chơi đàn thật sự hiểu cảm giác của Hoàn Anh, lấy nửa số giấy tờ trên tay đập vào trán con bạn,
"Biến cái gì! Tôi đang tìm Hội trưởng ở nơi này, bà biết bà ấy ở đâu không? Thỉnh bà ấy về hộ tôi."
Bích vuốt vuốt tóc mọc ở phần trán, oán móc một câu mới đi,
"Aigoo. Tưởng bạn bè ngó ngàng, ai biết đâu nó có công có việc mới tới đây.
Ngồi đây đợi chút, tôi đi tìm bà ấy.
Cái bà này, không biết ở xó nào rồi."
Khi "giáo viên" bỏ đi khỏi không gian bèo bọt này, nữ sinh béo dùng cái mặt ục ịch của mình săm soi từng cử động của Hoàng Anh, kể cả một sợi tóc yếu nhỡ rụng xuống vai áo cũng lọt vào tròng mắt nữ sinh ấy.
Biết con nhỏ này là ai, gương mặt tiêu biểu và là người cầm đầu đám fan của tên "tốt bụng". Lần này đụng mặt, Hoàng Anh không nghĩ con nhỏ này dám tính sổ mình nên rất ra vẻ bản thân thư thái.
Chu môi chạm đầu mũi, nữ sinh ấy hỏi không kính ngữ,
"Này!"
"Này!"
"Này!"
Hoàng Anh coi như cụp tai không nghe, nữ sinh kia hơi nóng tính,
"Này! Anh có nghe chút gì không hả?"
Bị chao đảo bởi quãng âm rộng, Hoàng Anh không chấp hậu bối thêm, quay mặt đối mặt, bắt trước cách giảng giáo của nhỏ Bích,
"Gì? Cô gọi tôi sao?
Đấy là cách ăn nói của các em gái nói chuyện với các anh chị lớp trên sao?
Chỉnh lại ngay trước khi tôi quy tội vô lễ cho cô."
Sử dụng bài bản cả ngôn ngữ cả biểu cảm hầm hố có tác dụng, nữ sinh kia hạ giọng chỉ vào cây đàn piano,
"Tôi hỏi xem anh có muốn tôi đàn cho nghe không? Tôi cần người ngoài nhận xét kinh nghiệm và tài năng của mình."
"Cứ tự nhiên. Tôi sao cũng được."
Chốt hạ câu đó trong chớp nhoáng, Hoàng Anh quay đi chỗ khác nén cái thở phù, tim có chút run run.
Nhưng khi tiếng đàn cất lên đó mới là lúc Hoàng Anh thấy cuộc đời đối xử thật tệ bạc với chính mình.
Chưa bao giờ, chưa bao giờ cậu căm thù âm nhạc đến thế, thế mà cô nữ sinh thô kệch kia vẫn miệt mài lướt phím mạnh mẽ.
"Được" tra tấn màng nhĩ, nữ Hội trưởng nơi đây và Bích vào trong làm âm thanh ồn ào ngắt đi vĩnh thu.
Hội trưởng thấy cậu, mặt tích cực hồ hởi,
"Lễ hội ấy Hiệu trưởng đồng ý phê duyệt rồi sao? Đúng không đó? Tôi rất kỳ vọng vào lần ghé thăm này từ cậu đó, đừng làm giai điệu trong trái tim tôi thất vọng."
Bàn công chuyện, tiếng nói của Hội trưởng nơi đây cũng như tiếng chim ri khó nghe, Hoàng Anh lắc mạnh hai đầu rồi mới đưa mẫu đề án tổ chức sự kiện ra,
"Đây là bản kế hoạch vẫn chưa hoàn chỉnh và cần chỉnh sửa.
Cậu xem coi nếu thấy phải bù trừ gì thì báo cho bên mình, còn số lượng màn biểu diễn cũng như thời lượng diễn ra Liên hoan âm nhạc lần này không thể tăng thêm.
Vì Hiệu trưởng của trường chỉ cho mức hạn thời gian có hạn."
Bích chúi mặt xem các bản kế hoạch cùng Hội trưởng, Hoàng Anh liếc sang nữ sinh có "thù hằn" với mình, nhân cơ hội nữ sinh đó chú ý bản đề án không đọc được đó, Hoàng Anh mới có gan trợn mắt hăm dọa rồi quay nhanh trở về hướng an toàn,
"Không thể thiếu tiết mục cùng với đàn piano của tôi rồi. À, có điều này không thể thiếu!"
Bích thốt lời đầy hứa hẹn, nữ Hội trưởng quay qua, "Điều gì?"
Hoàng Anh chăm chú nghe, Bích thay mặt đa số tâm hồn nữ sinh trong trường đề xuất một niềm ao ước,
"Chính là những tiết mục mà các mỹ nam trong trường tham gia. Mỹ nữ thì thiếu được chứ mỹ nam đẹp hơn hoa không thể thiếu trong lễ hội này đâu."
"Đúng rồi. Nguyễn Trung Kiên, tượng đài nhan sắc!" nữ Hội trưởng lộ bản chất mến mộ kẻ đáng sợ trong trường, nhưng khí phách ấy chưa bao giờ lỗi thời.
Bích gạt phăng cái tên vừa được nhắc,
"Thôi dẹp! Cả cái trường này có mời thầy bói cũng chẳng bói ra ai đủ dũng cảm mời mọc cái tên đó.
Tôi để cử Vũ Quốc Hùng!"
"Tán thành!"
Có một âm thanh truyền từ sau lưng Hoàng Anh rõ bạo, cả ba người chuyển mắt nhìn nữ sinh đang giơ tay cao như tòa cao ốc.
Bích biết ngay, nếu nói câu vừa rồi giữa sân trường chắc chắn hàng ngàn cánh tay như này sẽ giơ không kiểm soát số lượng.
..........
Giao thứ cần giao, Hoàng Anh xin phép rút lui để còn tới CLB khác cho kịp thời gian,
một lần nữa ra ngoài Hoàng Anh cúi đầu chào hội viên nơi đây muốn còng lưng.
Ra tới ngoài cửa, Hoàng Anh nhấc chân ý đi, từ sau có bàn tay kéo cậu trở người lại, là Bích!
Nhờ kinh nghiệm từ lần bầu cử người đi mời Vũ Quốc Hùng và Nguyễn Trung Kiên của cả lớp, Bích lần này giao việc cho Hoàng Anh,
"Tôi sao!?"
"Không ông thì còn ai vào đây.
Tưởng tượng ông Hùng tham gia thì chỉ cần tin ấy thôi là Liên hoan âm nhạc đã thành công mỹ mãn rồi.
Vả lại tôi không phải tự dưng không có căn cứ mà yêu cầu vậy đâu.
Tôi phát hiện ông Hùng có giọng hát ngọt ngào, ấm áp lại đầy chất tự sự.
Nếu mà tính số người được nghe giọng ông ấy chắc chỉ có Bích này với cô Triệu Cẩm Tú kia thôi.
Người đâu mà tu đủ phước thế, được hát tỏ tình vào ngày sinh nhật của ông ấy cơ chứ!"
"Mà ông biết chuyện đó chưa nhỉ?"
Nói một nồi nước lèo, bí mật "lãng mạn" này Bích không nhớ đã lỡ mồm cho bao nhiều người biết, nhưng có điều trùng lặp mỗi khi nghe bí mật này đa số như mất vía.
Lấy hiện chứng là Hoàng Anh giống hệt em gái của Vũ Quốc Hùng,
trên gương mặt tiêu tán hết mạch cảm xúc.
Chớp mi đôi ba lần, Hoàng Anh tự giác tránh việc làm phiền tới cuộc sống của người "tốt bụng" ấy,
"Mình chỉ phụ trách sơ bộ về chuyện này.
Cho ai tham dự là ý kiến của bản thân cậu ấy.
Cậu thử tới CLB Dance Studio nói mong muốn ấy với Hội trưởng ở đấy nhá, thôi mình phải đi đây.
Hẹn gặp ở lớp!"
"Ơ Này!"
Với giọng theo người tách biệt với chủ đề liên quan tới con người ấy, coi như nên chuyện hai người này không còn chơi với nhau đã được Bích chắc chắn.
"Hai người này tới mức trầm trọng vậy sao? Hừmmmm~"
..........
*Bệnh viện Paradise.
Buổi chiều...
Được gọi tới từ bệnh viện, bỏ tiết học nghề để tới đây, Lạc Hoa tới đúng số phòng rẻ mạc, mở nhẹ hé cửa phòng có bốn chiếc giường bệnh chật chội.
Xác định nơi cô ta đang hòa hợp, Lạc Hoa đóng cửa đi tới bộ phận tiếp đón ở sảnh xin giấy bút để ghi một dãy số, rồi đưa tờ giấy có chứa một tờ tiền mệnh giá cao ở sau đặt vào tay y tá,
"Chị có thể giúp tôi gọi cho người này và thông báo người thân của anh ta đang ở đây được không? Tôi đánh quên điện thoại ở nhà mất rồi.
Chị làm ơn nói rằng bệnh nhân Phạm Hương Thảo đang ở đây.
Phiền chị."
"Vâng."
Phòng bệnh kép, Hương Thảo đã quá coi thường vết thương được Hắn chăm lo cẩn thân này, để tới bây giờ cô vẫn phải nằm viện.
Cổ chân thì đã được trang trí thêm băng vải y tế, mím môi co đầu gối để xem cổ chân còn đau không, và hiển nhiên một lần nữa cô phải rít hàng môi lại.
Mở cửa đẩy xe lăn vào, Lạc Hoa sải bước gần hơn, Hương Thảo thấy tiếng bánh xe dồn tới sát tai liền ngẩng góc hàm thon gọn lên, cười phờ phạc điểm mặt Lạc Hoa.
Rồi mắt tìm tới chiếc xe lăn cho người tàn tật mà Lạc Hoa đưa tới, đằng sau còn có hai nữ y tá,
Lạc Hoa tất nhiên lý giải cho ánh mắt tò mò kia,
"Mình đã yêu cầu chuyển cậu sang phòng đơn. Sẽ đỡ hơn phần nào với chỗ chật chội không phù hợp này."
Nghe ý tốt ấy, Hương Thảo thấy hơi khoa trương,
"Mình chỉ bị thương nhẹ thôi. Cuối chiều chắc sẽ ra viện sớm, chuyển sang phòng đơn có hơi quá."
"Không quá đâu, cứ nghe theo mình đi. Có bao giờ mình làm quá mọi chuyện với cậu đâu. Ngồi lên đi!"
...........
*Beginning Dreams.
Trong lớp.
Giảng viên vẫn còn đứng trên bục giảng, thế mà chỉ vì cuộc gọi rung rung mà Hắn ngang nhiên nghe máy, rồi ngang nhiên xin ra ngoài không rõ đầu đuôi.
Giảng viên ú ớ vài từ phải thu lại do bất lực với đôi chân của Hắn, đám nam sinh nữ sinh bàn luận nhỏ rồi cũng dừng lại ở đó khi giảng viên tiếp tục truyền giảng phân tích những điều cần thiết cho kỳ thi cận kề.
Hoàng Anh giữ im mắt nhìn ngoài cửa, từ từ thu tầm nhìn lại như Trung Kiên hắn nhanh nhanh đi mất, âm tiếng chân bước còn nghe thoang thoảng.
..........
*Bệnh viện Paradise.
Giả bộ rằng mình có chuyện phải về, Lạc Hoa không khó khăn để lánh mặt đi chỗ ẩn láu.
Nơi tiếp đón, tới ngoài sảnh chờ Lạc Hoa mua cho mình một ly trà đào, yên lặng ngồi uống thứ xoa dịu tâm can đang nóng lòng chờ.
Ngồi không huyên náo xem thế sự đổi thay, cánh cửa lớn Bệnh viện này đón một người thanh niên có diện mạo xuất chúng.
Anh ta chạy tới hướng mà được cô gái cầm ly trà đào ngầm dẫn ánh mắt chỉ lối, rời miệng khỏi ống hút.
Chưa uống hết mà dường như ly trà đào có thể giải tỏa căng thẳng trong Lạc Hoa, cô vứt ly đầy nước vào thùng rác.
Tâm tư nhẹ nhõm, thật may người cô yêu thật sự không có dính dáng tới mối quan hệ phi luân thường ấy.
Lạc Hoa nhắm chặt mắt, cảm ơn thầm lặng...cảm ơn Hắn vì không làm cô thất vọng.
..........
Chạy đến phòng dưỡng đơn, trước cửa có biển tên bệnh nhân, cánh cửa hai bên tay nắm cả ngoài và trong đều hẹn mở ra.
Người bệnh và kẻ thăm bệnh hẹn mắt gặp nhau, đôi mắt ấy nhìn Hắn xuyến xao ngạc nhiên chưa hết độ đã chới với ngã xuống vì lực Hắn mở cô đều nhận cả.
"Ahhh."
Hành động bất giác làm trái với sự kiên định chưa hạ xuống với cô gái này, Hắn bắc người xuống ân cần đỡ Thảo đứng dậy.cg
Thấy mặt cô chìm trong nhăn nhúm, Hắn tự như cột đình trụ vững không nói năng.
Vốn dĩ chân Hương Thảo đã đi lại được, nhờ sự có mặt bất ngờ này mà cô có thể gia hạn "thuê" phòng ở đây.
Hương Thảo mắt tạo vẻ tự nhiên không sống động, đành nhảy lò cò về giường ngồi, có lời muốn bắt chuyện,
"Ai báo cho anh đến vậy?"
"Bệnh viện." Hắn cuối cùng cũng hé lời.
Khoảng lặng buộc chặt không gian này, vài phút sau Hương Thảo nối tiếp cuộc trò chuyện lịch sự này,
"Anh không hiểu nhầm đó chứ? Về đây em còn chẳng mang điện thoại theo, số anh, em còn nhớ nhớ quên quên.
Ngoài ra duy nhất có số của người bạn, em không phải là người kêu bệnh viện gọi anh tới đây."
Đúng như lời phân tích của Thảo, cô tư trang hành lý với đầu óc như vừa chồi lên sau một hồi ngụp lặn dưới tầng tầng lớp lớp cảm thương.
Điện thoại quên mang theo, Lạc Hoa do biết vậy đã đưa danh thiếp của anh cô lẫn tờ giấy ghi số Lạc Hoa.
Hương Thảo duy tâm giải khúc mắc, không hay tay Hắn đã nắm cửa tính ra về, kịp phát hiện kịp mở ngôn,
"Khoan đã! Trước khi đi, anh có thể giúp em một việc, được chứ?"
Hương Thảo bức quá cắn môi thỉnh cầu người xoay lưng tính đi nhưng đã dừng bước, ngoái nửa gương mặt như có thể giúp người chưa bao giờ hiểu cho Hắn.
..........
Khuôn viên bệnh viện, cây xanh tựa bóng xuân, gió thả vi vu khắp dải trời mây.
Hương Thảo gieo mình vào không khí bỏ qua cả việc bánh xe lăn đang lăn đều, đi đâu cũng được, chối bỏ ánh sáng bao lâu cũng chẳng màng.
Miễn người điều khiển, đằng sau luôn là Trung Kiên hắn thì cả bầu trời sụp xuống cũng không chạy trốn như ngày nào năm ngoái còn yếu đuối.
Trung Kiên hắn, làm một điều dưỡng cho cô bệnh nhân chân cẳng chưa tới nỗi nghiêm trọng mà phải ngồi xe lăn, Hắn đủ tinh tế để biết nhưng bằng cách nào lại không khắc nhiệt với cô gái có đôi mắt biết nói, cô gái Hắn dành tình yêu thật lòng.
"177 Ngày. 5 Tháng 25 ngày là số ngày sự xa cách, niềm an ủi chỉ là nỗi bế tắc ăn mòn tháng ngày ngắn ngủi nhưng bất tận ấy.
Vật lộn với sự nhớ thương, cuối cùng em cũng không thể cứ để xuân hạ đi qua rồi đi lại trước mắt."
Hương Thảo mắt hoen đỏ, bao rung động lúc xưa đều rộ nở ở đây, Hắn vẫn tiếp tục đẩy cô tới trung tâm khuôn viên, đài hoa, thảm cỏ như thầm nói hộ lòng người nam nhân này.
Điều tốt đẹp, ngọt ngào nhất Hắn luôn muốn dành cho cô và còn một người cũng nở rộ vào mùa Xuân, sẽ cam chịu mọi khắc nghiệt của mùa Đông, và ngủ yên lành cho đến Thu đi một cách kiên cường.
..........
Đứng nhìn các lớp các khối đi về trong ồn ào như tiếng ve của mùa Hè, sẽ tưởng rằng tuổi thọ của mùa Xuân năm nay bị thu hẹp cắt ngắn.
Để cho người vẫn còn nghĩ Xuân vẫn còn đang kì phồn thịnh phải thở một hơi oi ả.
Ngày hôm qua cho đi bộ, chiều nay Hắn có thành ý muốn Hoàng Anh tự đi trên đôi chân của mình, lòng có chút không cam.
Cái vỗ bụp vào vai làm Hoàng Anh ngoảnh lại, "Duy!"
Đi tới đâu thu hút sự chú ý tới đó, Cả con xe dài có khi chắn được lối ra vào của cả trường này đang chờ Chu An Duy.
Nhưng có điều Chu An Duy luôn luôn hâm nóng tình bạn đã biến chứng từ lâu,
"Không có ai đưa về sao?
Đi thôi, tôi sẽ bỏ chút thời gian ra đưa bồ về tận nhà "Mẹ" bồ!"
Hoàng Anh lung lắc đầu, từ chối lòng tốt của Chu An Duy,
"Ông cứ về trước đi. Chút có người đưa tôi về."
Vẫn muốn giữ bí mật sao? Thấy lên thu lòng tốt vào, Chu An Duy không có thừa thứ đó, lảng người bỏ đi, đằng sau toàn tiếng dị nghị,
"Có phải thằng chơi ngông đó không?"
"Bên 12a1 đó. Hôm bữa tôi bắt gặp cậu ta đi qua giáo viên mà không chào, mặt câng câng chủ đạo kiêu ngạo."
"Thành viên của 12a1 sao? Hôm nay tôi mới hay."
Ngoài cổng trường.
Hoàng Anh nhất muốn khởi đầu cuộc dạo bộ về nhà này bằng một ly trà sữa đầy ự trân châu.
Hoàng Anh sẵn lòng hình dung những hạt trân châu ấy là tấm lòng của Hắn, sẽ nhai chăm chỉ cho nó nát tương rồi nuốt xuống bụng tiêu hóa một cách oanh oanh liệt liệt.
Kế hoạch trả thù tàn bạo ấy chưa thực hiện đã nhường cho thứ rung rung trong túi quần.
Nếu là một tin thôi Hoàng Anh đã quy cho nó là tin quảng cáo của nhà mạng cậu đang dùng, nhưng đây là 2 3 tin nối nhau phát âm báo tin nhắn, tay Hoàng Anh bắt buộc phải sột xoạc túi quần lấy điện thoại ra đọc,
Ba tin báo đến từ một dãy số mới nhưng Hoàng Anh không có ý định đặt tên cho dãy số ấy,
Tin nhắn đến.(3)
"Cậu tới bệnh viện Paradise cho mình mượn tiền đóng viện phí được không?
Mình mới vừa bị cướp giật túi, tiền cả giấy tờ mất hết rồi...
Đọc tin này cậu đừng nói cho Kiên biết, cậu hiểu mà đúng không?
Tới nhanh nha!"
Hoàng Anh nghiêm mắt thu gọn dòng tin nhắn bí mật, như đó là việc cậu phải bận lòng thay Hắn.
Đưa tay ra gọi Taxi nhưng vì lo lắng cho người con gái quan trọng này, Hoàng Anh chạy sang đường bắt xe ôm, bỏ mặc các phương tiện đang qua lại đông đúc vào giờ tan tầm.
..........
*Bệnh viện Paradise.
Chạy như vũ bão tới Bệnh viện, nơi cậu từng có lần mất nhận thức tới đây và nhờ có một người luôn hết mực quan tâm tới cậu, vì sự quan tâm quá nhiều hết lần này tới lần khác ấy mà cậu vượt qua được nguy hiểm.
Và có như vậy, ngày hôm nay đôi chân có cánh kia mới chạy nhanh tới vậy.
Tiếng chân vang hành lang phòng bệnh, vừa chạy vừa nhìn số phòng, khu vực.
Tay tì mạnh vào một cánh cửa, thở hộc hộc nhìn số phòng, trên cánh cửa có bảng tên đích thực là "Phạm Hương Thảo".
Tâm can bồn chồn, Hoàng Anh sa giầy vào trong tìm người có thể sẽ phải đối mặt trực diện ngay khi cánh của mở ra, nhưng khi nó mở nhẹ nhàng.
Ở chiếc giường đơn ấy chỉ có một nữ điều dưỡng đang sắp xếp nơi này cho ngăn nắp, sạch sẽ dù chăng bệnh nhân vừa xuất viện mới nghỉ ở đây chưa tới nửa ngày.
Nữ điều dưỡng nhìn Hoàng Anh ngơ ngác không thua gì cô, Hoàng Anh giữ khoảng cách hỏi,
"Cô gái ở phòng này đi đâu rồi chị? Cô ấy có bị thương nặng không? Tình trạng thế nào?"
"Bệnh nhân cậu hỏi vừa cùng người thân xuất viện rồi. Về mặt thương tích không có gì đáng ngại, tôi chẳng hiểu sao lại phải dùng tới xe lăn nữa. Thật đáng ghen tỵ mà!"
Nói những lời nhiều lối dẫn, Nữ điều dưỡng ra ngoài với vẻ mặt tị nị của bọn con gái.
Hoàng Anh lòng vơi lo lắng đi phần nào, vơi bởi người Hắn yêu không làm sao, vơi bởi tránh được một lần đối mặt mà trong khi cậu còn chưa soạn được một câu mở đầu.
"Chắc là anh Tú đã đón cô ấy rồi. Không sao là tốt rồi, không sao..."
Cánh chim vững vàng, lướt qua đám mây trăng trắng.
Mây rầu rĩ, mây cảm thương, mây tâm sự...
Nhìn thấy giữa biển trời, nhân gian có một mối tình đau buồn.
Cứa đau lên ngàn tầng mây, gầu nước bên giếng đầy tràn.
Hỏi tại sao lòng người vẫn rỗng?
Hỏi sao mây không buồn.
..........
Trung Kiên đưa Hương Thảo về nhà hắn, theo lời của Hương Thảo cô về đây chưa tìm được nơi ở ngoài việc thuê khách sạn
Người giúp việc lại thêm một ngày không phải ở trong căn biệt thự này một mình.
Thế nên vui vẻ, nhiệt tình sẵn sàng làm mọi việc Hương Thảo yêu cầu trong khả năng của một người làm.
Dưới bếp cầm dao làm thịt con cá bơn cho bữa tối, nhỏ giúp việc vừa lẩm bẩm như đọc thần chú,
"Chủ tịch à.
Dù con chỉ là con người làm không có quyền cấm cản ông.
Nhưng con ngàn lần cầu xin Chủ tịch đừng có lui tới đây vào ngày hôm nay, nơi này sẽ sụp đổ mỗi khi hai cha con chủ tịch gây gổ đó..."
Trong phòng sách, Trung Kiên độc thân ở đó để yêu cầu một cuộc gọi của được chấp thuận, cuối cùng cuộc gọi dai dẳng của Hắn được đằng bên kia nể tình nghe bằng giọng bất cần,
"Gọi gì vậy? Có biết điện thoại rung nóng trong quần sẽ có ngày cháy không?
Alô? Gọi xong không nói gì thế hả???"
Điện thoại áp tai, đây là ý của Hắn muốn gọi nhưng Trung Kiên tự làm điều khiến người nhạy bén nghi ngờ,
"Hôm nay tôi có chuyện riêng không về được..."
"Chà``` Thật may quá mà, đúng lúc tôi sinh lười muốn ăn ngoài.
Ông cứ thoải mái ngày mai về cũng được.
Quá đã...thôi tôi cúp máy đây, điện thoại báo hết pin rồi.
Bye~"
"Tút...Tút"
Cặp chân mày Trung Kiên đã hơi cau lại, Trung Kiên hắn còn chưa nói hết, nói rằng người quá đã kia đừng nhịn đói, có xỉ vả Hắn thì đừng vẽ nhăng cuội trên những tờ giấy vô tội và đừng mang vẻ mặt trách móc vào ngay cả trong giấc ngủ.
Nhưng lời chưa nói hết những lời dài dòng quan tâm, người quá đã đã tích cực viện cớ để không nghe chất giọng của Hắn.
Trung Kiên ngoài gọi cho người kêu Hắn đi tới sáng mai ấy, còn nhân tiện vào đây vì Hương Thảo muốn đọc một cuốn sách bất kì trong những cuốn sách Hắn yêu thích.
Trung Kiên lựa một cuốn, rồi bỏ ra khỏi phòng.
..........
Từ thư phòng qua phòng Hắn, nơi Hương Thảo an nằm.
Nhận lấy cuốn sách từ Hắn, Hương Thảo đọc dòng tên cuốn sách,
"East of Eden- Phía Đông vườn Địa đàng (Tác giả John Steinbeck)"
Đọc cái tên đã biết hay, Hương Thảo chưa muốn đọc ngay, để cuốn sách lên đầu giường.
Quay mắt qua cuối giường nơi Trung Kiên ngồi, dáng vẻ Trung Kiên đang khoác quá rõ là đang suy nghĩ gì đó mà Hương Thảo phút chốc chưa đoán ra.
Hương Thảo biết quyền hạn hạn hẹp của mình, không hỏi Hắn.
Cô đành lấy cuốn sách mở ra đọc, không gian chìm trong im lặng.
..........
*Chung Cư Green Star.
"Chà``` Thật may quá mà, đúng lúc tôi sinh lười muốn ăn ngoài.
Ông cứ thoải mái ngày mai về cũng được.
Quá đã...Thôi tôi cúp máy đây, điện thoại báo hết pin rồi.
Bye~"
Thở dài dài nhìn 78% pin điện thoại, cách vận hành ngôn như thảnh thơi lắm.
Hóa ra chỉ là lớp vẻ ngoài đã qua chỉnh sửa, Hoàng Anh chắc hôm nay phải đi làm sớm hơn mọi ngày.
Nhìn dạo qua căn hộ, Hoàng Anh ôm cơ thể giữ quá nhiều bí mật này ra ngoài, tắt hết đèn điện.
...........
*Nhà họ Vũ.[20:00] Tối.
Từ cổng nhà đến cửa nhà mình, Vũ Ngân Trang đi bước lùi nhường đường cho Triệu Gia Khải.
"Me...mẹ ơi!"
Nghe âm thanh ầm ý, con bé này không biết có phải nó đang gọi mẹ nó không nữa.
Bà Ngân Tiên khoanh tay đi ra diện kiến Triệu Gia Khải, mắt không chớp, theo định nghĩa thì cảm xúc có ngổn nghen.
"Chào phu nhân. Sức khỏe của bà vẫn giữ gìn tốt chứ?"
Triệu Gia Khải chào người đàn bà đã giúp con gái diệu của ông hoàn thành tốt vai hạ nhân, mí mắt ông không che giấu oán hận.
Bà Ngân Tiên chớp chớp mắt, xua tay chỉ định cho con gái mình gọi Triệu Cẩm Tú xuống.
Hai vị phụ huynh mẫu mực ngồi bề mặt kính trọng nhau, nhưng thật dĩ cả hai đang thầm lên lớp nhau cách dạy con.
Bà Ngân Tiên trong khi tay mời trà ông Gia Khải, lòng tạc chữ,
("Cũng đâu phải trẻ tuổi gì. Sao ông ta lại trẻ lâu vậy nhỉ? Trông trông da mặt ông ta coi, chắc nếu bóp cái bụng lại thì có thể giống như trai tráng 30 vậy.
Đúng là cha như vậy nên con gái ngạo nghễ là phải. Chắc ông ta khổ sở với đứa con gái của mình lắm.")
Triệu Gia Khải uống một hớp trà, chữ cất trong bụng bỗng sôi hơi,
("Của cải chôn cất không hết lại không lấy một hạ nhân, rồi tính bắt con gái ta làm thay chức vụ đó đây mà.
Người của cái nhà này chắc phải khó khăn lắm khi phải chia ly từng đồng như vậy.
Dù sao ta cũng không để con gái ta ở đây làm dâu, phải bắt rể.")
Giữa thời khắc hai vị phu huynh đả kích ngầm nhau, người bày ra đủ thứ chuyện, nhân vật chính Triệu Cẩm Tú e dè đi tới, tiếp lối là người bị liên lụy Vũ Ngân Trang.
Thấy con gái, Triệu Gia Khải nhìn sao cũng thấy thiếu đi mấy Kilôgam, bèn nhắc tên tiểu tử thối ấy,
"Vũ Quốc Hùng. Cậu ta đâu?"
"Anh ý mới ra ngoài rồi ba." Triệu Cẩm Tú đáp.
Triệu Gia Khải hừ một tiếng, nhìn Bà Ngân Tiên, đặt vấn đề đang phình tướng,
"Con trai bà! Thằng tiểu tử thối ấy tính sao với con gái tôi?
Dụ dỗ, xúi giục, quỵ lụy nó tới đây thế này rồi, hai bên gia đình phải có một bản đính ước để làm đảm bảo cho con gái tôi."
Bà Ngân Tiên nghe lão bụng phệ này gọi con mình là tiểu tử thối đã làm bà nổi cơn, tuy nhiên kìm lại với thân phận là phu nhân của tên chồng không lo nghĩ gì việc nhà,
"Xúi giục, quỵ lụy. Nói ma xui quỷ dẫn con bé tới đây nó còn đáng tin cậy hơn."
Bà Ngân Tiên lướt như tàu điện ngầm, câu "ma xui quỷ dẫn" lại nói rất nhỏ, chỉ có Vũ Ngân Trang ngồi sát mới nghe chữ được chữ không.
Triệu Cẩm Tú lay tay ba ba mình,
"Ba ahhh```"
Cha con với con nha đầu thối tổ làm ông muối mặt, Triệu Gia Khải nhất tới đây phải trói được thằng tiểu tử được lòng ông, vì lẽ ông là đàn ông sao ông không hiểu.
Đa tình, đào hoa phóng túng.
Thằng tiểu tử đó lại sáng lạng, gia thế môn đăng hộ đối, Triệu Gia Khải ngoài mặt mắng chửi thế thôi, chứ đã ưng thằng rể này rồi,
"Phu nhân là phụ nữ cũng phải biết nghĩ cho sự trong sạch của con gái tôi, nghĩ tới thanh danh gia tộc bên này.
Nhỡ rủi ro sau này thằng tiểu tử thối đó quất ngựa truy phong, kiệu hoa đổi chủ thì Triệu Gia Khải này sẽ dốc toàn mạng đánh sập từng mét đất mà Vũ Bạch Lâm trải cho thằng tiểu tử ấy."
Độc nhất là muốn chắc ăn, trước đây lão ôn nào hùa chồng bà đồng lõa chuyện "sao chổi" này cơ chứ?
Bà Ngân Tiên mở trừng mắt, lấy tay vỗ ngực làm đảm bảo,
"Tôi...tôi...tô
Một tờ giấy có bằng người đang còn sống sờ sờ như tôi không?
Ông cứ yên tâm, chắc chắn con Cẩm Tú sẽ là con dâu duy nhất của vợ chồng tôi.
Ông hài lòng chưa?"
Đứt hơi, Triệu Cẩm Tú rủ mắt cùng Vũ Ngân Trang tới chủ nhân vừa nói câu hùng hồn ấy.
Triệu Gia Khải coi như có được điều mình muốn, phu nhân của Vũ Bạch Lâm sao thể nuốt lời, tay chân trói gà không chặt nhưng một lời nói ra đáng giá cả danh dự của cái gia tộc họ Vũ này.
Triệu Cẩm Tú vẫn nhìn bà Tiên không dứt, có thứ gì đó trong mắt Triệu Cẩm Tú không được hồ hởi đón nhận như bản tính háo thắng trước kia.
..........
Một con phố sôi động, những cửa hàng không gian mở, quán bar, tiệm coffee, chuỗi quần áo hàng hiệu chạy dài con phố trẻ trung này.
Con phố đi hoài không hết tiếng ồn thu hút rất nhiều du khách, bởi hằng đêm nó là nơi vui chơi xuyên suốt từng kim đồng hồ.
Nhận lại việc cậu tạm nghỉ, ngày hôm nay Hoàng Anh được cài những câu lặp lại không phân định, có chắc dễ hiểu chỉ là nơi này là đâu, có những gì.
Ông chú đem tiếng là người được dẫn tới đây thành ra ngược lại là người dẫn lối, có đôi lần phải kéo Hoàng Anh tránh khỏi những chướng ngại vật hay người đi trên con phố hai chiều này.
Cho đến độ Ông chú phải lấy mình làm vật chắn, lên tiếng kêu Hoàng Anh dừng bước, Hoàng Anh ủ chân luôn trên mặt đường có vẽ một vệt trắng dài, không phải vạch cho người đi bộ, nó chỉ để cho nơi này đặc biệt hơn, ngẩng lên sẽ nhìn thấy khuôn ngực của ông chú phập phồng.
Trên con phố có đủ màu sắc, bộ râu rậm rạp bỗng giả vờ bở hơi bốc khói,
"Chúng ta ngồi nghỉ ở đây một lát rồi đi tiếp.
Nếu lập định đi theo tốc độ này một cách không nghỉ, con phố này sẽ chẳng để lại dấu ấn gì cả.
Chúng ta nghỉ chân thôi."
Quán cà phê xe đẩy, các chiếc ghế được xếp ra ngoài đường, nó theo một trường phái hoang dã.
Cả suốt quãng đường, và khi ngồi xuống ghế Ông chú liên tục nhận ánh nhìn kỳ quặc từ những người qua phố.
Như người có trái tim kém cỏi, thiếu tự tin hay người không ngay thẳng sẽ phải kiểm tra xem có chuyện gì đang xảy ra, đây Ông chú y hệt đã sống quen với nó, không bị vơi chút thoải mái tự tại nào.
"Nếu lúc này được ăn bánh quế, bánh cá nướng thì tuyệt thật."
Cảm câu tự phát ra rồi tự nguội dần đó, Ông chú ra hai thứ đó chẳng phải đắt đỏ liên thành không mua được, nhưng ngạch lỗi mùa này có ai bán,
"Hai loại bánh ấy không phải quán kem có bán sao." Ông chú nhấp môi ly cà phê, nói một câu không thể nào.
Thế lại thu hút Hoàng Anh, cậu lắc đầu rụp rụp,
"Quán kem sao bán bánh hả chú? Giả dù nó có bán kèm thì phải vào thời điểm mùa Thu mới có."
"Kem cá, kem ốc quế...Không phải những từ đi kèm đều có sao?"
Ông chú tinh nghịch nói một câu, rồi nhe hàng răng trắng lộ trong bộ râu lại càng trắng sáng.
Đáng tiếc Hoàng Anh không bị chọc cười, Ông chú cũng không vô duyên cười thêm.
Một lát im ắng, Ông chú cố tình chê nơi này,
"Uống xong hay là tôi và cậu đổi địa điểm khác. Lần này tôi sẽ nhận vai người dẫn đường, đột nhiên tôi có một nơi muốn tới."
Nơi Ông chú muốn cùng đến đó với Hoàng Anh là nơi có con suối chảy trong lòng thành phố, nơi tĩnh mịch ngọt ngào chủ đạo cho các cặp tình nhân mà hai người từng để dấu ấn sâu đậm ở đó.
Nhưng vài giây sau đó Hoàng Anh đã nổ ra một ý trong cái mặt xám xịt của mình,
"Hay chú dẫn cháu tới thăm nhà chú đi!"
"Sao!!!" Ông chú tập bình thản không nổi.
Hoàng Anh lý lẽ thuyết phục,
"Chú cũng biết nơi ở của cháu rồi mà, chúng ta đã nói là sẽ là bạn thân.
Ít nhất chú cho cháu đến đấy một lát rồi về cũng được."
Ông chú cơ bắp như trúng gió cứng đờ, cặp kính đã tối lại càng bế tắc, còn người chơi khó vẫn giữ nguyên hiện trạng đờ đờ.
..........
Ngồi dưới bầu trời đêm, chính xác cặp mông Hoàng Anh đang đặt lên mép đường khu dân cư gần nơi cậu sống.
Ông chú không biết vì lý do phức tạp gì mà chưa thể cho cậu tới nhà, dặn cậu ngồi đây cố cẩm một thời gian khá dài.
Ở hướng chánh đông, Ông chú bước càng lúc càng gần, đôi tai Hoàng Anh chính âm thanh xào xạc của đá sỏi ma sát vào đôi giầy ai đã cuống cuồng đi tìm một mô phỏng,
Ông chú nhìn người ngồi vệ đường, bao phần phong độ thất thoát đều đã thu về,
"Chúng ta đi thôi. Cùng đến nhà tôi!"
Hoàng Anh đứng dậy, hỏi một câu mà Ông chú đã đoán được và ôn tập trên suốt con đường trở về,
"Nhà chú ở xa đúng không chú? Thế đợi cháu về quán lấy xe đạp hai chú cháu mình đi."
Hoàng Anh ra đề một, Ông chú lập tức không những trả lời câu đó thôi, mà còn nói luôn câu phòng trừ trường hợp Hoàng Anh tò mò nặng,
"Nhà tôi ở gần khu này thôi.
Vừa rồi mất thời gian gọi cho thằng con trai đưa chìa khóa.
Thiệt tình, nhà có mỗi cái chìa khóa nó lại cầm mất."
Ông chú nói tới thằng con trai khẩu miệng có hơi vụng về, Hoàng Anh nói sao nghe vậy, dù lòng thấy không ăn nhập.
Rõ vừa nãy kêu cậu ngồi đây, rành rành nói nhà rất là xa, hai từ rất xa cứ lặp lại lúc ấy còn làm tản cả tiếng gió ngoài này.
..........
10 Phút sau.
Ông chú đi trước dẫn đường, Hoàng Anh tản mạn phía sau.
Hết chục phút, đó là tổng thời gian khảo mắt qua căn nhà này Hoàng Anh mới thốt lên lời, "Đây sao giống Nhà trọ vậy chú?"
Những gian phòng diện tích bằng nhau, ở sát nhau chia đồng đều một căn nhà lớn 3 tầng, sơn gạch cũng đã cũ sần.
Còn nghe rõ ràng tiếng người tạo ra trong những phòng đi qua, Ông chú dừng chân phòng trọ của mình, tay vừa lấy chìa khóa vừa nói,
"Không sai. Tôi và con trai chọn phòng trọ là nơi ở tạm thời, chuyến về thăm chỉ nhằm du lịch nên chọn loại phòng này rất tiện ích.
Nhiều người ở gần nhau cũng thấy đỡ buồn."
Tiếng tra khóa vào ổ, cửa bật chốt.
Hai người cứ thế đi vào, Hoàng Anh tháo giầy vào trong căn phòng trọ 20m2,
nhìn sơ lược cũng tư niệm hai bố con nhà này cách sống khá thoải mái.
Dường như mọi thứ khá bụi bặm và bừa bộn, ngồi xuống ghế sô pha Hoàng Anh nghe cái két một tiếng.
"Cậu đợi chút. Để tôi đi lấy đồ uống."
Ông chú kêu khách đợi, một mình tới tủ lạnh mini, chính chiếc đồ điện lạnh này làm Ông chú méo mặt.
Mở ra không có chút khí lạnh nào, hình như đã hỏng, trong đó hoàn toàn trống không và toàn là vết bẩn ủ kín có mùi hôi khó chịu.
Thật không may, Hoàng Anh lại đang dõi mắt theo, Ông chú quay mặt phát hiện ra còn cố ra vẻ lạc quan đầy hứa hẹn bằng nụ cười yên chí.
Bất chịu phanh phui chuyện tình ngay lí gian này, cố tìm kiếm trong này một thứ an toàn uống được, nhưng vì mặc định mọi nơi trả chi phí ở, đều có tối thiểu chai nước khoáng đều phải suy ngẫm lại.
Tiếng động Ông chú tạo ra khá ồn, xui khiến trí tò mò tìm hiểu và muốn giúp Ông chú một tay, vì chắc rằng không nay thì tí nữa cả cái căn phòng này sẽ ngập lụt bởi mồ hôi căng thẳng từ Chú già tiết ra.
Kiểm tra tủ lạnh không hỏi phép, Hoàng Anh đóng nhẹ nhàng trở lại, mặt có phần co lại vì mùi.
Khảo qua thì chẳng có thứ gì dùng được, không gian sống này, vật dụng nhà bếp cũng đã rỉ hết.
Ông chú chăm tìm không cảnh giác, lúc đứng dậy mới hay Hoàng Anh đang đứng trong phạm vi trái phép,
Ông chú gãi gáy, hết sức chán nản, thêm lần nữa đổ lỗi cho người không có mặt ở đây,
"Để tôi ra ngoài mua đồ uống. Chắc thằng ôn đó quên không mua về. Cậu đợi chút nha."
Ông chú tính đi, lời Hoàng Anh ngăn lại, ai lại để bậc chú bác đi mua cho mình, giơ cao tay,
"Để cháu đi cho. Tiện cháu cũng thấy hơi đói, chú có muốn ăn gì không cháu mua luôn cho?"
Ông chú từ bỏ hết đòi hỏi, giao quyền tự do cho Hoàng Anh,
"Tôi ăn uống gì cũng được."
Hoàng Anh chạy đi mang giầy vào chân, tiếng chân lạch bạch rời khỏi, đó là khoảng khắc Ông chú chống hông đứng nhìn hầm hố từng vật dụng, trán đổ mồ hôi thảm thương.
..........
Trung tâm mua sắm sầm uất, tầng hầm B2, nằm ở địa điểm hoàn hảo bên cạnh những nhà hàng nói lên tiếng nói của từng ẩm thực của các Quốc Gia ở khu Ẩm thực.
Một nhà hàng buffet lẩu nướng không khói Nhật Bản đông thực khách ghé đến, thời điểm về tối là thời gian các nhân viên bận bịu nhất.
Thế vậy mà không phải ai cũng chăm chỉ, một nữ nhân viên đang lúc làm lại đùn đẩy việc cho nhân viên khác,
"Ngọc à. Giúp tôi thêm lần này đi, anh ấy đợi ngoài kia rồi chẳng lẽ tôi có thể dửng dưng làm việc. Hiểu cho tôi đi mà Ngọc thiên thần."
"Nhưng nhanh trở lại đấy, quản lý mà phát hiện thì tôi không gánh tội đc đâu."
"Ừ. Yên tâm, cảm ơn nhiều nha."
Nhân viên kia đành phải giúp đỡ, rồi lẳng lặng ra ngoài mang đồ nướng cho thực khách.
Trốn chui trót lọt, nữ nhân viên có chút thời gian ra ngoài gặp bạn trai, có hơi hướng giận dỗi sau khi cô nàng từ chối mọi cuộc gọi từ buổi hủy hẹn sáng nay,
"Muốn gặp có chuyện gì không? Tôi là tôi không có dư thời gian cho anh đâu."
Hoan biết tính năng giận dỗi này được bật lên là do thằng Phước
sống lỗi,
"Tha lỗi cho anh được không nà? Mai anh sẽ trao cho em cả ngày đặc hữu anh, được không người anh yêu?"
Giọng nói lả lướt, véo má thấm tình, không trách nữ nhân viên này bỏ dở việc tới đây, hai má biểu tình ửng hồng,
"Ai dám giận lâu. Mai nhớ đó."
"Rồi..."
"Giờ về đi. Đây còn phải làm việc."
"Cho hôn cái rồi về."
"Quỷ hàaaa."
"Hihi Đồ ngốc..."
.........
Cửa hàng tiện lợi quen biết, bởi giờ không còn khúc mắc phải né mặt, chính sự ghé lui này làm nữ nhân viên cửa hàng tiện lợi này xóa oán thù một mực tiếp đón niềm nở.
Nhìn khách hàng đặt số đồ muốn mua lên quầy tính tiền, mì tôm, cá hộp, rau củ đóng hộp, nước khoáng, cốc nhựa...mọi thứ đều nuột mắt nhưng có thứ cuối cùng làm nữ nhân viên hơi kiểm lại mắt, đó là chai rượu vodka men dung tích 500ml.
Thấy Hoàng Anh không muốn thay đổi như chai dấm gạo lấy nhầm trước kia, nữ nhân viên tính tiền, riêng chai vodka nói khá rõ vì đây là trường hợp đặc biệt,
"Chai vodka 500ml giá 53.000 đ.
Tổng của bạn hết: 165.000đ..."
Nhận hóa đơn cùng túi đồ, Hoàng Anh chào rồi ôm túi đồ về chốn Ông chú đang đợi.
Nữ nhân viên ngó ngàng tới khi khách hàng khuất bóng, chợt lấy điện thoại ra vào thư viện hình ảnh, một tấm ảnh chụp chung với mỹ nam có thật.
Nữ nhân viên nhìn vạn lần, lần này cũng như vạn lần trước, vẫn mơ tưởng ngộ nhận đây là bạn trai
"3 phút" của đời mình.
Trong lúc nữ nhân viên mải mê thưởng nam sắc, cửa hàng đón một vị khách lạ mặt, nghe tiếng chân nữ nhân viên tức thì thoát khỏi hình ảnh không đc cho ai xem,
"Kính chào quý khách!"
Ngẩng mặt lên xem vị khách ấy đã đứng ngay quầy thanh toán, đối diện cô, nữ nhân viên giật mình trước mọi vật sang chảnh mà vị khách này vận.
Chu An Duy lược qua nơi này, hỏi nhân viên duy nhất,
"Cậu vừa nãy mua đồ ở đây. Cậu ta hay tới đây mua lắm hả?"
Hỏi gì mà trống không, nữ nhân viên trả lời tương ứng,
"Hay tới mua. Mà hỏi có gì không?"
Chu An Duy nhướn mày, khoanh lưỡi một vòng môi,
"Hình như cậu ta còn hay đến cùng một người đáng tuổi ông chú. Đúng chứ?"
Nếu từ bỏ cái mác nhân viên thì nữ này đã không thèm trả lời rồi, con trai gì mà cử chỉ vừa "liễu yếu đào tơ" vừa "lẳng lơ", còn hỏi trống không thiếu lịch sự,
"Đúng rồi. Bộ bạn quen hai người đó à?"
Chu An Duy lắc đầu điệu đà, phả ra một câu hồ ý,
"Không phải quen. Rất quen là đằng khác."
"???"
..........
Trước khi đi Hoàng Anh đã nhớ số nhà trọ này, vì thế không tốn công mò mẫm để về tới nơi.
Bàn tay kiểm qua số đồ Hoàng Anh mua, Ông chú mới thẩm thấu việc cho Hoàng Anh tự ý mua và thành ra hàng "cấm".
Tự nhiên Ông chú nhìn chai rượu mà đau đầu, căng thẳng còn hơn lúc ở đây.
Hoàng Anh không để ý phong độ suy sụp của Ông chú, bếp gas du lịch không sử dụng được vì bình gas đã cạn, Hoàng Anh gãi cằm quay qua hỏi Ông chú,
"Chú ơi. Chủ nhà ở cùng nhà trọ này hay ở riêng hả chú?"
Ông chú dù không rõ nguyên nhân, nhìn Hoàng Anh rồi nói,
"Chủ nhà ở tầng 1. Mà sao?"
Hoàng Anh thấy may, lại cầm túi đồ chỉ để lại hai chai rượu, rồi đi xuống tìm chủ nhà.
Ông chú ở lại nhìn chai rượu vài giây, không lưu luyến đứng dậy xuống dưới theo Hoàng Anh.
Ông chú xuống theo đường duy nhất là cầu thang, bỗng nghe tiếng cười bộp tộp của Bà chủ phòng trọ vang vang,
"Cứ vào mà làm tự nhiên. Nồi xoong bên đó, thớt dao kéo thì treo ở đó.
Thế cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Lén chân đi tới nơi phòng âm vang tiếng, Ông chú ngó vào căn phòng sáng đèn sạch sẽ, lông mày hơi nhô nhìn Hoàng Anh tự nhiên như ở nhà trong phòng bà chủ.
Xối nước máy vào nồi mượn của Bà chủ, Hoàng Anh thưa,
"Năm nay là cháu được 18 tuổi bác ơi. Bác ở đây cùng ai vậy ạ?"
Nói chuyện lai dai trong lúc bếp núc, Hoàng Anh được hay Bà chủ ở đây đã gần sáu mươi, không chồng nhưng có một cô con gái đã đi lấy chồng.
Bà chủ khen Hoàng Anh trắng trẻo, xinh trai, lời khen không chút thêm bớt.
Hoàng Anh cười ngại ngùng, Bà chủ liền nhòm vô nồi nước hầm rau củ,
"Lượng nước như này hơi nhiều đó. Một mình cháu ăn sao hết, nước không được đậm đà đâu."
Hoàng Anh mở gói mì tôm trước để đó, nhìn lượng nước rồi nói,
"Hai người ăn mà bác. Cháu nấu luôn cho chú thuê nhà trọ cùng con trai trên tầng 2 phòng gần cuối đó bác."
Bà chủ à ngập ngừng miệng ngẫm gì đó, xong mới à một quãng dài,
"Ààà...Ra vậy."
5 Phút sau...
Món mì tôm nấu với thực phẩm đã hoàn tất, dùng tổng thể 4 gói mì tôm, Hoàng Anh tính biết nghĩ trước sau nên đã làm cho Bà chủ nơi này một tô đầy.
Bà chủ ở đây thường không ăn vào giờ này, nhưng vì một câu nói của Hoàng Anh lòng tự mở đón nhận,
"Bác à.
Bác có mỗi cô con gái duy nhất, coi như lần này được con trai nấu và ăn thật ngon miệng nha bác."
"Nói thế thì phải sao đây. Thôi để đấy bác ăn."
Bà chủ mủi lòng chịu thua phất tay nhận, Hoàng Anh dùng hai cái bắt nồi bê nồi mì nóng hổi, trước khi lên còn nói thêm,
"Ăn thật ngon nha bác. Bác phải ăn hết đó."
"Rồi rồi...Bác ăn luôn đây, xem đàn ông con trai nấu nướng ra sao chứ."
"Hìhì..."
Hoàng Anh lên cầu thang, tầng hai trước mắt Ông chú đang ngự trị lối đó, hơi thở hình như có chút lao lực không biểu lộ rõ.
Hệt như vừa chạy lên đây với tốc độ ánh sáng, Ông chú tôn vẻ thư thái giúp Hoàng Anh di chuyển chiếc nồi tâm huyết ấy vào phòng trọ.
Chợt Hoàng Anh quên không mượn bát đũa, nhanh chân xuống mượn.
Một chút sau, khói nghi ngút lên không trung yên ắng, Hoàng Anh mãn nguyện ngửi mùi thành quả, Ông chú thì không biết thứ trong nồi có thật là ăn được không.
Không để lâu sẽ trương ăn sẽ không nổi, tay thoăn thoắt múc mì vào bát cho Ông chú chẳng còn vẻ chậm rề rề như trước đây một giờ.
Ông chú đếm có một cái bát, thắc mắc,
"Bát cậu đâu?"
Hoàng Anh đặt bát mì cạnh Ông chú, tay cầm cái vung nồi dưới đất lên,
"Bát của cháu đây. Ăn mì nấu kiểu này mới ngon. Thôi chú ăn đi."
Song, Hoàng Anh gắp mì lên vung thổi phù phù ăn một miếng thật dài.
Hàng râu Ông chú lại khẽ giao động, cái miệng sụt sụt ấy bỗng ngừng lại.
Mồm đỏ hỏn hướng tới chai rượu, với tay lấy chai rượu rót ra hai ly nhựa nhỏ mà Hoàng Anh xin ở cửa hàng tiện lợi.
Nửa tiếng trôi qua, nửa quãng thời gian một người tìm mọi cách để ngăn cản những dòng rượu nóng làm cháy yết hầu ai.
Nhưng vô tác dụng, đổ bể tất tật khi hôm nay Hoàng Anh chỉ dán mặt vào chai rượu, chỉ cần Ông chú xê dịch chai rượu vài cm là người Hoàng Anh như có nam châm xê dịch theo.
Kết quả hơn nửa chai rượu dung tích 500ml đã bốc hơi, cái mặt Hoàng Anh ưa nhìn là thế giờ đỏ ửng, cái miệng lèm bèm hại Ông chú âm thầm chịu trận.
Nhìn ly nhựa vừa rót thêm, Hoàng Anh nhìn sang ly Ông chú, giọng điệu ngô nghê,
"Sao chú không uống vậy ạ? Chú làm chứng xem toàn là cháu uống. Hôm nay chú bị ốm hả chú?
Chú ốm chắc rồi...hơiiii~"
Ông chú ngồi chờ xem diễn biến, hiểu rõ đã đến lúc Hoàng Anh quậy phá. Y như rằng Hoàng Anh đặt ly rượu xuống không uống, khoanh chân mất dạy chỉ tay vào phía Ông chú,
"Chú này, ở thành phố này không biết có mở khóa hướng dẫn cách làm con không chú nhỉ?
Nếu có, chú hãy cho con trai chú vào đó đi.
Thiệt thà chứ, nhà không dọn dẹp, đến đồ ăn thức uống thiết yếu không phòng trừ, chìa khóa thì không biết đánh cho chú thêm một chìa.
Lại còn làm cháu một thời gian phải tránh cửa hàng tiện lợi ấy, anh ta thật đáng quật bằng roi mây."
Hoàng Anh tấu hài chưa hết màn, Ông chú đã quay đi nhịn cười, thấy Ông chú không trực tiếp nghe bằng "mắt".
Hoàng Anh kéo Ông chú lại nói cho hết,
"Chú à.
Mai cháu sẽ đánh cho chú 7 cái chìa khóa cho chú thay đổi cả tuần, sau này cháu sẽ mua đồ chú thích ăn mang sang cho chú."
Ông chú thấy cái này hay hay, có lòng ham muốn,
"Tôi tin được lời đó chứ?"
"Chú hãy tin vào...
...Bụp!"
Cả cơ thể phi lao ra sau, di cư xuống sàn nhà, Ông chú một tay với đỡ không kịp cũng chỉ biết lo lắng dời chỗ đi tới xem tình hình.
Mắt lơ đơ nhìn trần nhà, Ông chú tới làm trần nhà bị che phủ, "Cậu có sao không?"
Hoàng Anh không trả lời, chăm chăm ngắm người trên cao, như ông trời nhìn xuống.
Bất chợt cười khặc khặc làm Chú già tẽn tò,
"Cháu tự hỏi đeo cặp kính đen lòm che hết cửa sổ tâm hồn ấy.
Vào ban buổi tối hay ban đêm làm sao chú nhìn thấy đường? Hay mắt chú là mắt mèo đêm nhìn rõ hơn ngày?"
Câu hỏi chẳng đi đâu vào đâu, Ông chú bỏ con người này lại, đi thu dọn nồi vung bát đũa lại dồn vào một góc nhà, nhất là chai rượu còn đủ làm Hoàng Anh khơi mào chiến tranh giữa hòa bình.
Thoạt nhìn lại, Hoàng Anh nằm không cựa cuội, cái mỏ lèm bèm cũng tự cho vào chế độ tạm dừng.
Ông chú tới gần, ngả lưng làm cạnh người thả trôi mắt theo ngược dòng suy nghĩ.
Xem ra người uống không nổi thứ nồng cháy này đã rèn luyện một mức tửu lượng kha khá, đến giờ vẫn cầm cự suy nghĩ không mang vẻ hồ đồ,
Nấc một ngụm, Hoàng Anh trầm tư nói nỗi sợ quá giới hạn,
"Mang bí mật thật mệt mỏi đúng không chú?
Lòng dạ con người đựng có nổi đâu, trí óc cũng chỉ để tiếp thu và sáng tạo, vận hành thêm việc giữ một khối lượng bí mật thật quá sức.
Cháu thấy mệt mỏi rồi, tự nhiên cháu thấy mình thành người xấu, xấu thật sự rồi..."
Ông chú lật người sang tay chống đầu vẫn còn đội mũ kể cả trong nhà, mỉm cười,
"Người xấu sẽ không có ai chơi, không có ai để tâm sự hay thú nhận.
Cậu chưa có xấu đâu, nếu muốn kiểm tra cậu có thể vào phòng tắm soi gương.
Nhưng không chắc gương trong phòng này còn sáng rõ không."
Lời nói đùa ấy, Hoàng Anh trân trọng trở người về hướng Ông chú, tay áp má khép mắt rầu rĩ,
"Bí mật này cháu giữ không được lâu rồi...
Phải làm sao đây, tên đó phát hiện ra thì chắc giận lắm.
Một khi giận thì thật nhức đầu, ồn ĩ..."
Tâm sự vài dòng dài chắc sẽ không ai hiểu, vào trong cơn mộng mị một cách nhẹ nhàng, người ở lại với thực tại còn mỗi Ông chú, không thể dứt mắt...hình như nếu cùng bỏ lại thế giới này...phía sau sẽ có người co rúm lại vì cảm giác không an toàn.
"Ting-Ring-Ting
Nhạc chuông động mắt Ông chú phải nhìn xuống túi quần Hoàng Anh, cho phép bàn tay mò vào đó.
Ông chú ngồi dậy nhìn cuộc gọi đang đổ, ngoái lại coi Hoàng Anh rồi tự ý kết thúc cuộc gọi.
Điều đáng ngạc nhiên là ngón tay Ông chú trượt đúng mã khóa hình của máy này, để cài về chế độ im lặng.
Xong xuôi vật hoàn chủ, Ông chú ngả người tiếp tục làm công việc của một người cai quản giấc ngủ.
..........
Ngoài gió đẩy xoay chuyển lối quan tâm, bên khuôn viên, Trung Kiên hắn gọi cho một người, gọi cho người không biết bảo toàn cuộc gọi này.
Thu điện thoại xuống, hai tay đút vào túi quần ngồi xuống ghế vườn, khó bề thoải mái ung dung.
Mùi hoa ly tỏa hương ít ỏi hay gió kia đã ngăn cách dòng lưu hương ngào ngạt đánh thức trái tim ai.
Hương Thảo di chuyển sát gần, ngồi xuống chiếc ghế còn sót lại, hai tay kẹp giữa hai đầu gối,
"Suốt quãng thời gian ấy.
Dù em không được gặp anh nhưng vẫn nghe bác Tươi nói anh thường đến Trung Tâm."
"Vì sao ngày hôm đấy cô lại bỏ đi?"
"Sao ạ?"
Câu hỏi đến bất ngờ, Hương Thảo rơi vào bối rối, Trung Kiên lời lặp lại uy lực áp chấn,
"Vì sao ngày hôm đấy cô lại bỏ đi? Có phải muốn làm tôi thấy mất mát hay hối hận? Cô không ngốc nghếch như thế, phải không?"
Hương Thảo tứ góc độc khó giải thích cho Hắn chuyện này, trước mắt cứ cho là cô ngốc nghếch hay ngu đần,
"Không sai!
Em ngốc nghếch như thế, mới đi tin tưởng vào anh, mới quay về để cần anh tha thứ."
Trung Kiêm hắn lạnh băng, phản ứng bình thường, đứng dậy bỏ mặc cô gái ngốc nghếch này.
Thời gian ấy, Hắn đã xin lỗi cô hết lần này tới lần khác và đến giờ trong lòng Hắn chứa đầy tức giận nhưng vẫn chừa một khoảng trống cho một nỗi nhớ thương từ Hắn dành cho người con gái này.
Người con gái màu nắng, Hắn yêu tới mức sẵn sàng làm mọi thứ, bỏ qua cả danh phẩm của mình.
Người con gái ngồi cúi mặt nhìn cỏ xào xạc dưới chân, tin tưởng tình yêu này vẫn còn cứu vãn.
===============
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét